Em thấy cô đơn lắm, xin hãy cho em lời khuyên
(aFamily)- Em cô đơn quá. Với một người có quá khứ không vui trong tình yêu và bị tật nguyền như em, liệu trên đời này có ai cho em một chỗ dựa không?
Từng ngày, từng ngày em bước đi bằng đôi chân khập khiễng, con đường em đi gập gềnh và gai góc. Mỗi lần vấp ngã là mỗi lần tự đứng vậy không cho phép mình gục ngã hay quay đầu lại vì phía sau em luôn luôn là vực thẳm... nhưng em thật sự mệt mỏi và khao khát một điểm tựa...
Em không biết phải kể từ đâu. Em sống trong một gia đình được mọi người nói là khá giả và ai cũng bảo em là tiểu thư.... Cha mẹ em đến với nhau ban đầu là không được ông bà ngoại chấp nhận, lúc đó mẹ bỏ trốn theo cha dù sắp làm đám hỏi với một người ông bà đã chọn..... Cha mẹ em thật mạnh mẽ mới vượt qua tất cả và có được ngày hôm nay.
Lúc em khoảng 5-6 tuổi gì đó, người anh con cậu rủ rê chơi trò chơi vợ chồng, ông hàng xóm giở trò mò mẫm. Lúc đó tuổi còn quá nhỏ, làm sao em biết bảo vệ mình, em cũng không nói cho cha mẹ biết...
Học đến lớp 12 thì nghỉ học do bệnh, ở tuổi này cũng có bạn khác giới trêu ghẹo. Tuổi nhỏ cũng có những cảm xúc trẻ con... Lúc đó em có quen một người tên S ,mẹ biết có lúc như trêu ghẹo, có lúc lại mắng là đồ mê trai....
Em đi học nghề, đi làm cũng biết đưa tiền cho mẹ nhưng em vẫn được xem là báo đời, nợ đời...
Trái ngược với em, em trai em có tất cả, muốn gì có nấy.... Sau một thời gian dài sau đó, qua một người mai mối em quen anh. Anh làm việc trong một công ty lớn. Qua người mai mối là cô của anh, em biết anh có bệnh viêm xương gì đó và đã hết, anh không có cha, mẹ anh là vợ nhỏ, từ hoàn cảnh của anh, em muốn làm quen, rồi 2 người gặp nhau, yêu nhau... tiến đến làm lễ hỏi. Có lẽ vì thiếu thốn tình thương nên em đã có bản tính thích chăm sóc người khác, em chăm sóc anh rất kỹ, có gì ngon điều dành cho anh tất cả.
Lúc đó em buồn lắm nhưng em chấp nhận, chỉ cần anh yêu em là được rồi, em sẽ thay anh làm người đàn ông trong gia đình. Nhưng ở đời ai đâu biết được chữ ngờ... Ngoài em là vợ sắp cưới của anh, anh còn yêu đắm đuối một người con gái làm chung cơ quan anh, cô ấy không biết anh có vợ....
Em chủ động gọi điện thoại cho cô ấy và hẹn găp nói chuyện và cô hứa sẽ rút lui nhưng ngay tối hôm đó, cô nhắn tin rằng cô sẽ chấp nhận người có gia đình, cô nói rằng tất cả đã muộn.... Lúc đó em cũng hiểu cô ấy nói gì chứ.
Trong lúc dường như em đã mất bình tĩnh em đã nói với cô ấy rất nhiều rằng cô ấy còn nhiều cơ hội để tìm một người xứng đáng và em kể cho cô ấy nghe về em, về đứa con em vừa bỏ đi chưa được một tuần vì sợ cha mẹ buồn... Và nếu bây giờ hủy đám hỏi, tai tiếng, miệng đời làm sao em có thể vượt qua..... Cô ấy cúp máy.
Rồi anh cũng biết việc em nói chuyện với cô, anh nói tại sao em lại đem chuyện nhà ra nói cho người ngoài và xin em một lần vì uy tín, thể diện danh dự hãy nói với cô ấy rằng không hề có việc anh và em có con với nhau, anh hứa sẽ chấm dứt tất cả. Em cũng không hiểu sao lúc ấy em tin anh ấy và làm theo lời anh nói. Em gọi cho cô ấy và nói như lời anh thì cô ấy thẳng thừng nói rằng: Muốn thử cam giác 3 người, chị không có quyền gì nói cô cả, sao chị không hỏi chồng chị chọn tôi hay chọn chị.
Tất cả đã hết còn gì để níu kéo, em quyết định hủy, em đâu còn sự lựa chọn, anh bảo em phải chấp nhận 3 người cùng hạnh phúc....
Trong khoảng thời gian đó em mới biết chính xác bệnh của anh qua những người hàng xóm. Họ bảo muốn nói cho em biết nhưng không dám vì sợ bị chửi ăn cơm nhà lo chuyện thiên hạ.... Anh bị bệnh ung thư xương, phải đi tái khám hàng tháng và vẫn phải uống thuốc mỗi ngày... Thì ra mỗi lần anh đi tái khám anh nói dối là anh đi công tác.
Thời gian cũng đã trôi qua hơn một năm, nỗi buồn cũng nguôi ngoai, đôi khi em cũng không nhớ mình đã yêu, đã khổ vì anh. Em không biết vì sao vào thời gian đó tất cả đối với em là mất mát, là tổn thương, vậy mà rời xa anh em thật nhẹ nhõm thanh thản. Em nghĩ có phải vì anh chưa làm cho em một điều gì, anh chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.... Thật ra chúng em quan hệ với nhau hơn một năm và có thai với nhau nhưng chưa bao giờ anh làm em thật sự thõa mãn về tình dục cả vì anh rất yếu, anh không thể rinh vật nặng quá 3 ký.
Em từng ngày bước đi bằng đôi chân khập khiễng, em không oán trách ai cả, em yêu cha mẹ em, mẹ em có lẽ đã nhận ra sự bất công của mình dành cho em nên thời gian gần đây quan tâm em nhiều nhưng em luôn cảm thấy đó là sự bù đắp không phải tình yêu của mẹ dành cho em... Có lẽ em cần một thời gian nữa mới thay đổi cách nghĩ của mình.
Anh chị ơi, em cô đơn quá. Với một người đã có quá khứ tìm một tình yêu đã khó huống chi một người như em.... Liệu trên đời này có ai cho em một chỗ dựa không? Có ai chấp nhận em không? Nhiều khi nghe miệng đời cay nghiệt dành cho mình, em đau đớn quá.
Còn anh và người con gái kia đã nên chồng nên vợ, họ có hạnh phúc không? Trong trường hợp của em dù ai thắng ai thua đều phải trả một cái giá khá đắt.
Em mong được các anh chị cho em lời khuyên.