Nỗi lòng làm mẹ đơn thân
(aFamily)- Bác ấy đến đưa chị tiền để đi phá, đừng mong dùng cái thai trong bụng để trói con bác ấy. Sau đó, chị gọi anh ấy nhiều lần nhưng anh ấy không nghe máy.
4 năm trước đây, chị cũng vật vã như em bây giờ. Là giọt máu trong bụng mình, hàng ngày cảm nhận thấy nó làm sao đành lòng đúng không em. Mới hơn mười tuần, thai chưa biết máy, biết đạp, chưa biết xoay nhưng sự mệt mỏi trong cơ thể mình là có thật. Ăn chẳng muốn ăn, đi dăm bước đã mệt lả nguời, suốt ngày nôn khan. Từng ấy thứ thay đổi đủ để khơi dậy bản năng làm mẹ trong mỗi chúng ta. Chị sợ nhưng chị khao khát lắm, khao khát có một gia đình, một đứa con.
Hồi hộp chờ đợi nguời yêu về thông báo với gia đình, chị cũng lo là mình sẽ bị giận, bị mắng, sẽ bị một chút coi thường, nhưng chị tin rằng máu mủ nhà họ, hẳn họ có xót. Ấy vậy mà, tất cả không như những gì chị nghĩ. Người đến thông báo “tình hình” cho chị không phải là anh ấy mà là mẹ anh ấy. Bác ấy đến đưa chị tiền để đi phá, đừng mong dùng cái thai trong bụng để trói con bác ấy. Hai nhà vốn không môn đăng hộ đối nên không thể đến với nhau được. Mà cuối cùng bác ấy còn mỉa mai, chắc gì đứa bé trong bụng chị là cháu nội bác ấy, có khi anh ấy khờ ngốc chỉ là thằng đổ vỏ cho người. Chị giận tím mặt, kìm chế lắm mới có thể đưa lại cho bác ấy cục tiền nhưng bác ấy không cầm, quay người ra cửa.
Khổ tận cam lai, một ngày rồi tất cả những khó khăn sẽ qua. Bây giờ với mức lương không cao nhưng cũng đủ lo cho hai mẹ con chị một cuộc sống bình thường. Đơn thân nhưng chị thấy mình thực sự hạnh phúc. Mỗi ngày nhìn thấy nụ cười của con là có thể khiến chị xua tan hết mệt nhọc. Hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ là được làm mẹ em ạ, làm vợ hay không thực sự không mấy quan trọng đâu. Chị không hối hận vì mình đã giữ Ti lại mà chị cám ơn sự dũng cảm của mình. Mong rằng câu chuyện của chị phần nào khiến em can đảm hơn.