Anh ấy còn yêu em hay chỉ "qua lại" cho đỡ buồn?
(aFamily)- Lúc thì anh báo tin anh lấy vợ, lúc sau lại đưa em đi chơi với bạn và giới thiệu em là vợ của anh... Em thật không hiểu như thế nào nữa.
Em gửi tâm sự này mong các anh, các chị cho em lời khuyên. Vào lúc này, em thật sự không biết phải làm sao nữa.
Em và anh quen nhau trong đám cưới đứa bạn, và đã yêu nhau. Anh là mối tình đầu của em.
Em là giáo viên tiểu học. Vì dạy học xa nhà nên em ở lại khu tập thể của trường. Thời gian anh còn làm kế toán trong một công ty xây dựng chúng em rất hạnh phúc. Tối nào anh cũng đưa em đi chơi, gặp gỡ bạn bè của anh, nhưng chưa một lần em về nhà anh.
Nhưng qua những người quen, em biết gia đình anh tử tế, khi nói chuyện anh cũng gần xa nói đến chuyện đám cưới của hai đứa. Trong mắt bố mẹ anh, anh là đứa con ngoan, luôn đi làm về đúng giờ, tiền lương hàng tháng đưa cho bố mẹ đầy đủ. Không chỉ với bố mẹ mà với mọi người xung quanh anh cũng thể hiện là người rất ngoan ngoãn. Bố mẹ em cũng nhận xét như vậy khi anh ấy về nhà em.
Nhưng chỉ một mình em biết anh là người ham mê đỏ đen, dù biết thế nhưng em cũng không biết phải làm thế nào để anh từ bỏ nó. Em biết tình yêu anh dành cho em là chân thành nhưng có những thú vui của anh khiến em không chịu được. Em đã nói anh bỏ em hoặc bỏ cờ bạc, anh nói “Anh không bỏ được cái gì cả, em đừng nói những câu như thế nữa”. Em hi vọng tình yêu của em sẽ làm anh thay đổi. Em cũng đã có ý định sẽ nói với gia đình anh để giúp anh từ bỏ cờ bạc.
Rồi anh xin chuyển vào làm ở một ngân hàng nhà nước, anh không về nhà thường xuyên nữa (cách nhà anh và chỗ làm của em 20km). Chính vì vậy mà em không thể nào biết được anh làm gì ở đó. Em đi học thêm lớp đại học vào thứ bảy, chủ nhật. Thỉnh thoảng anh vẫn ra lớp học cùng em, đưa em đi ăn cơm. Thời gian đầu không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sau đó anh không thường xuyên nhắn tin, gọi điện cho em nữa, cũng ít về thăm em hơn, em hỏi thì anh bảo “Liên lạc với em làm anh đen lắm, cứ hôm nào liên lạc với em là anh chết (lô, đề)”. Em không thể tin được người yêu em lại thế.
Vào một chiều thứ bảy, em rủ anh đi đám cưới đứa bạn thân, anh nói “anh cũng bận đám cưới nên không đi cùng em được, mai anh phải về nhà giỗ bà ngoại”. Em đã tin anh ấy.
Chị ấy nói “Chị nghe thằng H nói nhiều về em, nhìn em hiền hành, ngoan ngoãn, chị thấy thương em nên chị nói thật, thằng H đang yêu một con bé trong này được hơn 1 tháng rồi, em đừng nói lại gì với nó”. Em như bị ai bóp nghẹt ở tim, nước mắt chảy ra, thương mình thế. Chưa bao giờ em nghĩ đến hoàn cảnh này.
Vừa lúc đó, anh bước ra. Em lau nước mắt coi như không có chuyện gì. Anh hỏi “Em không học hay sao mà lại vào đây thế này”. Em nói “Thầy giáo cho lớp em tan sớm, anh không về nhà giỗ bà ngoại à? Sao anh tắt máy suốt buổi sáng thế”. Anh nói “Giờ anh mới ngủ dậy, đêm qua anh thức đánh bạc cả đêm, giờ còn mỗi 20.000, hết tiền không muốn về nhà, anh tắt máy để mẹ anh không gọi được”. Em nhận thấy thái độ của anh lúc này thật khác, hình như anh sợ ai đó biết được em là người yêu của anh…
Em chào mọi người về. Lên xe em khóc như thể không ai biết mình là ai, trời đổ mưa rất to. Em nghĩ anh đã chán em rồi, em không muốn níu kéo làm gì nữa, thôi thì để anh đi tìm tình yêu mới. Nhưng sao anh lại làm thế với em, em có lỗi gì đâu. Em đau, đau lắm, em còn yêu anh lắm. Em chỉ tiếc một điều em đã không giúp anh thoát ra khỏi lô đề, cờ bạc trong khi đó bố mẹ anh vẫn nghĩ anh làm việc vất vả.
Em đã một mình xuống nhà anh, lần đầu tiên em gặp mặt những người trong gia đình anh, em muốn bố mẹ anh biết chuyện bài bạc của anh để giúp anh. Khi nghe em nói mẹ anh đã ngất vì không tin anh lại hư hỏng đến thế, em gái anh khóc, bố anh thì tức giận đến nỗi không nói được gì. Em thấy thương họ thế. Sao anh lại làm cho bao nhiêu người đau lòng vì anh thế này?
Em ra về mà không biết mình làm thế là đúng hay sai, mẹ anh vào cơ quan đón anh về để hỏi chuyện.. Tối hôm ấy sau khi anh đi ra khỏi nhà, mẹ anh gọi điện cho em và nói “Bác vào đón nó về, bác hỏi chuyện nhưng nó không nhận cháu ạ, nó nói nó lớn rồi nó biết phải sống thế nào cho đúng, “mẹ đừng nghe người ngoài nói linh tinh”, cháu yên tâm bác không nói gì với nó về cháu và cuộc gặp gỡ hôm nay đâu. Có thể nó nói nó chơi cờ bạc trêu cháu đấy. Bác rất cảm ơn cháu, nếu có chuyện gì thì cháu gọi điện cho bác để gia đình có cách giáo dục H nhé”. Em biết mẹ anh tin anh, đâu thể vì câu nói của em mà bà lại nghi ngờ con trai bà được.
Một lúc sau thì anh gọi điện cho em, anh chửi mắng em thậm tệ, anh nói tất cả những chuyện này chỉ có một mình em biết, tại sao giờ bố mẹ anh lại biết, không em nói thì ai nói. Anh hận em suốt đời, không bao giờ có thể yêu em đuợc nữa. Bao nhiêu công sức lấy được lòng tin của bố mẹ anh bị em huỷ hoại hết rồi, anh còn nói “Tôi yêu cô, cô có biết không, dù ở bên ngoài tôi có vớ vẩn thế nào đi chăng nữa thì người tôi yêu vẫn là cô, cô phá tan tất cả rồi”. Cũng có thời gian em níu kéo, không hiểu sao em lại làm thế.
Và đến 28/6/2009 thì bọn em chính thức chia tay (yêu nhau chưa đầy 1 năm). Chưa bao giờ em nghĩ tình yêu của em lại có kết cục thế này. Có phải lỗi tại em không? Em không còn là em nữa, cái quí giá nhất của đời người con gái em đã trao cho anh, em còn gì để bước tiếp đây? Em gầy rộc đi, nhìn thật thảm hại, em ăn không được, ngủ cũng không được, đêm đêm em khóc cho tình yêu của mình, em nhớ anh lắm, nhưng không cho phép mình được gọi điện cho anh. Thế là hết.
8 tháng trôi qua, không hề có lần gặp mặt nào mặc dù nhà anh cách chỗ làm của em không xa. Có rất nhiều người đến với em nhưng thật sự em không thể, trái tim em còn yêu anh nhiều lắm.
Một hôm anh gọi điện cho em báo tin anh lấy vợ, mời em đến dự đám cưới của anh, em không nghĩ anh lại quên em nhanh đến thế. Em nói “Chúc anh hạnh phúc, nhưng hôm ấy em bận đám cưới đứa bạn thân mất rồi, có lẽ em không đến được, thông cảm cho em nhé”. Giờ thì em tắt hẳn hi vọng. Nhưng rồi em biết anh đã nói dối em. Anh chưa lấy vợ.
Có một tối gần đây, anh lên phòng em và nói muốn em đi chơi cùng anh, em cũng đi. Đi cùng mấy người bạn của anh, anh nói với mọi người em là vợ của anh. Anh uống nhiều nên say, em chở anh về, định đưa anh về nhà nhưng anh say quá, ngã cả ra đường, em đành đưa anh vào phòng em, anh nôn mửa lung tung rồi ngủ. Em thức trông anh.
Đến gần sáng anh tỉnh và bọn em nói chuyện. Em hỏi “anh có hạnh phúc với vợ không”. Anh nói “Anh lấy vợ bao giờ? Anh yêu em thì lấy ai? Anh chỉ yêu mình em thôi, anh chỉ muốn thử lòng em thôi”. Em lại tin anh, sau đó trời chưa sáng hẳn thì anh về.
Những tưởng anh sẽ quay lại bên em, nhưng sau đó anh lại im lặng, em không hiểu gì cả, cứ 5,6 ngày lại nhắn tin, gọi điện cho em 1 lần, em không hiểu anh muốn gì nữa, có phải vì anh biết em còn yêu anh nên anh muốn làm khổ em không? Em biết một người như anh nếu không còn yêu em thì anh sẽ không về gặp em như thế.
Em nói “em còn yêu anh và nếu anh không còn yêu em thì đừng liên lạc với em nữa để em con lấy chồng”, anh cũng mặc kệ “Muốn anh không liên lạc thì em thay số đi, em lấy chồng thì cứ lấy, anh có cấm em đâu”.
Hoài