Tôi tuyệt vọng vì bị bố mẹ chia rẽ tình yêu
(aFamily)- Từ bé đến lớn, tôi không thấy tình thương yêu của bố. Còn mẹ thì gọi là có thương yêu tôi nhưng cũng không thấm vào đâu cả.
Biết bắt đầu câu chuyện từ đâu đây nhỉ? Đó là hạnh phúc - cuộc sống của chính tôi, chẳng biết tâm sự với ai cả nên chỉ biết viết ra những dòng này nói hết mọi lời tâm sự của mình.
Câu chuyện bắt đầu từ tình yêu, tôi có 1 người yêu và cũng yêu nhau khá là lâu rồi đến thời điểm này đã là 6 năm.
Khi gia đình chia rẽ, mọi chuyện trở nên trớ trêu từ đây.
Tôi là một người con trong gia đình, trên tôi còn có chị. Khi đến tuổi trưởng thành, tôi ý thức được mình là thằng con trai phải mang trong mình trọng trách quan trọng với gia đình. Ngày xưa hay chơi bời lêu lổng thì chẳng nói làm gì, lên học đại học rồi mà vẫn thế thì không được, tôi bắt đầu suy ngĩ về cuộc đời của mình. Tôi từ bỏ sự chơi bời của mình để tương lai tốt đẹp sau này như: không lô đề, không cờ bạc, cai thuốc lá, ít rượu bia, bắt đầu tiết kiệm tiền, chăm chỉ học hành, tích cực đọc sách để phát triển tương lai.
Nhưng tại sao cuộc đời này lại bất công quá, mọi thứ tôi làm chỉ muốn tốt cho 1 ai đó mà lại không được. Trước mắt mình mọi thứ như sụp đổ mà không biết làm gì được, tôi đã mất hết mọi thứ.
Tôi sinh ra trong một gia đình không giàu không nghèo, nói chung là khá giả theo như nhiều người nói. Bố mẹ tôi xây dựng cơ nghiệp lên đúng từ hai bàn tay trắng, nhiều người nhìn vào cứ tường hạnh phúc êm đềm xuôi chèo mát mái lắm nhưng bên trong còn có uẩn khúc mỗi gia đình.
Vào học cấp 3, năm lớp 11, tôi đã bắt đầu yêu thật lòng. Trước đó phải nói tôi đã từng yêu rất nhiều người tại vì hay chơi bời mà. Yêu nhiều quá nên chán tôi quyết định chỉ yêu 1 người đó là người yêu hiện tại bây giờ.
Một thời gian sau bố tôi bị bệnh cũng không phải nhẹ, đã khỏi bệnh nhưng tôi nghĩ cũng chỉ được vài năm nữa thôi. Tôi đã quyết tâm bỏ chơi bời và học xong ra trường lấy vợ luôn để bố mẹ tôi được bế cháu trước khi ra đi, nếu có chẳng may là như thế (trước khi bố tôi bị bệnh tôi cũng đã quyết tâm rồi).
Từ 1 con người đang chơi bời lêu lổng mà phải bỏ mọi thứ đâu phải dễ dàng như người ta nghĩ, nhưng vì bố mẹ và người yêu của mình nên tôi phải làm. Nhưng ôi thôi, mọi chuyện tôi gây dựng, thay đổi lại con người mình đã vô ích khi bố mẹ tôi không đồng ý cho yêu nữa (vấn đề nhạy cảm nên không nói được).
Bố mẹ tôi nói rằng nếu tiếp tục thì sẽ không có cưới xin gì hết và cũng chẳng cho gì cả, gần như là Từ con mình luôn. Tôi tuyệt vọng trong vô vọng. Một bên hiếu và một bên tình, tôi không biết phải làm gì nữa, mọi chuyện tôi làm đâu phải để xảy ra chuyện này cơ chứ.
Thế là mọi sự đã như được đặt cho nó một dấu chấm hết, sụp đổ hoàn toàn, không biết làm gì hơn tôi đành phải chia tay với người yêu. Nếu như được chết có lẽ tôi sẽ chết, nhưng còn 1 việc quan trọng đó là 1 người con trai phải có trách nhiệm báo hiếu cho bố mẹ mà việc đó tôi chưa làm xong.
Thất vọng ê chề chỉ biết đi uống rượu giải sầu gần 2 tháng nhưng cũng chẳng giải quyết được gì. Khi tôi bắt đầu suy ngĩ về tương lai của mình ở tuổi trưởng thành này, tôi chỉ có 1 mục đích sống duy nhất như đã nói, nhưng giờ đã mất tất cả. Thử hỏi tôi phải làm gì đây? Chỉ biết nuốt hận vào lòng để cho ăn mòn tim mình mà thôi.
Sống không thể chỉ sống cho riêng mình mà còn sống cho mọi người xung quanh, nhưng sao không ai nghĩ đến cảm nhận của mình?. Mỗi khi đi đâu đấy nhìn mọi người hạnh phúc mà tim tôi cứ đau thắt lại. Tương lai đâu rồi, hạnh phúc đâu rồi? Cuộc sống mình đang cố gắng tạo dựng đâu rồi? Làm cha làm mẹ sinh ra được một đứa con nhìn nó khôn lớn và hạnh phúc đó là niềm vui duy nhất của bậc cha mẹ, nhưng nỡ lòng nào người ta lại cướp mất hạnh phúc của nó?