BÀI GỐC Tôi không thể chịu đựng... bố mẹ đẻ

Tôi không thể chịu đựng... bố mẹ đẻ

Mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ đã mâu thuẫn từ lâu lắm rồi. Chỉ có điều đến giờ tôi không còn chịu đựng nổi nữa.

17 Chia sẻ

Tôi cũng đang bế tắc và mệt mỏi về bố mẹ đẻ!

,
Chia sẻ

(aFamily)- Tôi không dám giao lưu với ai vì bố mẹ luôn cho rằng như vậy là "đú đởn" và cho rằng những người bạn của tôi là "lũ lông bông", "tầm thường"...

Nói thật tôi cũng như bạn. Từ nhỏ, tôi đã sống và quen với việc mẹ áp đặt tất cả lên tôi. Mẹ tôi là người độc đoán và vô cùng ác miệng. Bà nói rất nhiều, nói dai và luôn ghi nhớ bất kì câu chuyện gì và có thể đem nó ra đay nghiến mỗi khi bực mình. Từ nhỏ, mỗi khi có chuyện gì xảy ra, tôi đều phải gánh chịu hậu quả. Có khi công việc của mẹ không được tốt, mẹ về nhà, nhìn thấy tôi và cứ thế là....

Mẹ là người rất phi lý, nếu mẹ gọi ai đó họ không nghe máy là mẹ sẽ gào lên nói họ những câu chẳng ra gì, và nếu như sau đó họ lại nghe máy thì họ sẽ nghe một bài dài rồi mới biết vấn đề chính. Hôm đó chỉ vì không gọi được cuộc điện thoại, mẹ đã đem tôi ra để chửi rủa không thương tiếc trong 3 ngày. Tôi đã khóc hết nước mắt.

Cũng thật lạ, những chuyện như thế là thường xuyên, đến nỗi quen rồi mà sao chỉ cần nghĩ đến nước mắt cứ trào ra. Đã rất nhiều lần tôi bị mẹ gào lên "Mày là cái loại con ch…, loại con đ…."  khi đang đứng giữa sân, nhà tôi lại gần đường nữa. Nên mặc dù đến nay 27 tuổi, tôi vẫn chưa hề yêu một ai, và chưa có người yêu.

Quá nhiều lần như vậy tôi không thể hoà hợp với mẹ. Bạn biết không, tôi không bao giờ nói những chuyện riêng tư với mẹ. Các em tôi cũng thế nhưng chúng không bao giờ bị chửi như tôi. Vì chúng tôi biết rằng mẹ sẽ nhớ những chuyện ấy theo kiểu chả ra làm sao, sau đó xiên xẹo nó đủ kiểu và đem nó ra đay nghiên chúng tôi mỗi khi cáu giận.

Mẹ kiểm soát tất cả cuộc sống của tôi, tôi nói chuyện điện thoại với ai, đọc tin nhắn nội dung như thế nào mẹ cũng gặng hỏi cho hết. Không nói thì mẹ lại dèm pha. Khi tôi nói chuyện với ai đó, mẹ luôn lắng nghe và nói chen vào. Nếu không thích, mẹ gạt ngay đi và không cho tôi nói tiếp. Mẹ săm soi từng cái áo cái quần của tôi, ép tôi phải thích những thứ mẹ cho là đẹp. Mỗi buổi sáng đi làm mẹ nhìn tôi và chê bai đủ thứ.

Tôi muốn làm gì cũng phải nói với mẹ lý do chính đáng nếu không mẹ sẽ nghĩ nó không tốt và có thể bạn sẽ ăn đòn vì điều đó. Mẹ cũng chẳng bao giờ vừa lòng với ai. Đi trên đường, mẹ chê bai tất cả những người đi đường mà mẹ nhìn thấy. Nhiều lúc mẹ nổi cáu với họ mà chả hiểu lý do tại sao. Những lúc như vậy, tôi thật không biết mình nên làm gì và suy nghĩ như thế nào cho phải đạo làm con.

Có lần mẹ đi chợ, một bà bán cá ở chợ, chưa bao giờ gặp tôi, tôi cũng không biết bà ấy. Bà ấy nói: "Con gái em đanh đá nhỉ?". Vì câu nói ấy, mẹ đã mắng tôi mấy ngày và vẫn đem nó ra đay nghiến tôi hàng năm nay. Mẹ ngồi quan sát, để ý tất cả hành động, lời nói của tôi với bạn bè và nói chen vào tất cả cuộc nói chuyện của chúng tôi, chê bai tôi trước mắt họ, coi tôi như một con ngốc. Mẹ coi những lời nói đùa của chúng tôi như lời nói thật. Ví du bạn tôi nói: "Mày còn lâu mới lấy được chồng", câu nói ấy xét trong hoàn cảnh của nó thì chả có gì to tát, thế nhưng nó đã là chủ đề chính làm tôi khóc sưng cả mắt không biết bao nhiêu lần.

Tôi cảm thấy mình không còn một chút không khí để thở nữa.

Tôi sống nội tâm nên chẳng ai biết tôi đang nghĩ gì, cuộc sống trong gia đình như vậy nên tôi chẳng bao giờ tâm sự hay chia sẻ với ai. Nhiều lúc tôi sợ mình bị trầm cảm, với chút hiểu biết ít ỏi, tôi đã cố gắng tạo cho mình thú vui và thư thái để mình không rơi vào tình trạng như vậy.

Nhưng đau lòng hơn là bố tôi. Mỗi khi tôi lâm vào tình trạng như vậy bố không nói câu gì. Thậm chí khi tôi cầu cứu sự giúp đỡ của ông thì ông lại bảo tôi đáng bị như thế, mẹ mày nói thế thì đã sao? Thế đấy các bạn ạ.

Các bạn biết không, tôi không dám giao lưu, chơi nhiều với ai vì bố mẹ luôn cho rằng như vậy là không lành mạnh, mẹ nói rằng như thế là "đú đởn". Bố luôn cho rằng những người bạn của tôi là "lũ lông bông", "tầm thường", "những thằng công chức quèn"....

Trong khi đó, cứ mỗi lần có ai đến chơi với ý định muốn tiến xa hơn tình bạn- ở quê tôi gọi là "tán",  là bố mẹ tôi đều không cần biết họ tốt xấu ra sao, xinh đẹp như thế nào, gia đình gốc gác, tình tình thế nào..., bắt tôi phải tiếp cận, phải yêu, phải lấy họ... Bố lúc ấy sẽ đem bạn tôi ra mà dèm pha, mỉa mai và rồi lại cấm tôi chơi với họ.

Tôi đã khóc rất nhiều. Tôi buồn và "trả thù" bằng cách không chấp nhận bất cứ người nào mà bố mẹ cho là đúng. Bởi theo ý kliến riêng và những gì tôi được biết về họ thì đều là những người cờ bạc hoặc lười nhác, không chịu làm ăn, xấu tính...Khi tôi nói rằng họ nghiện cờ bạc. Mẹ nói "nghiện cờ bạc thì lấy về mày bảo nó, nó khác bỏ chứ sao!". Có ai xui con gái mình lấy  người nghiện cờ bạc không? Tôi quá đau lòng và không muốn nói bất kì điều gì với bố mẹ nữa.

Bạn bè tôi thì cũng dần dần xa lánh và chẳng còn chơi với tôi nữa. Đến bây giờ 27 tuổi, tôi chỉ biết làm bạn với máy tính, truyện, sách và thế giới riêng của chính mình. Tôi còn lập nick, blog để chơi trò chơi, tán gẫu trên mạng cho đỡ buồn. Ôi cuộc sống của tôi.

Tôi có nhiều ước mơ và hoài bão, nhưng chưa bao giờ tôi dám nói với mẹ và bố. Tôi biết họ sẽ gạt đi và cho tôi một bài. Tốt nhất nên tránh đi là hơn. Bài học kinh nghiệm khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi muốn đi làm xa nhà, nhưng mẹ nói nếu đi làm xa nhà thì mẹ từ tôi. Tôi phải làm ở nhà, sống ở nhà cùng bố mẹ, vì theo lời khuyên của một người anh họ tôi thì con gái nên đi làm gần  nhà, tối về cơm nước cho cha mẹ.

Khi tôi chấp nhận làm ở gần nhà với đồng lương chết đói, chị gái họ tôi đi làm ngoài Hà Nội, lấy chồng nhà giàu có, đẹp trai thì bố tôi đay nghiến tôi: "Nó làm ở hà nội thì lấy được chồng tử tế, chứ mày làm ở xó quê này thì làm sao mà lấy được chồng tử tế!". Có lẽ suốt đời tôi không bao giờ quên được câu nói này của bố.

Tôi thực sự đang rất bế tắc. Chẳng biết phải làm sao để thoát khỏi hoàn cảnh này.

Chia sẻ