Bàng hoàng khi chồng muốn hiến thận cho em trai
Tôi khuyên chồng nên tìm cách khác nhưng suy đi tính lại, có còn cách nào khác tốt hơn nữa đâu?
Là một người anh rất thương em trai nên khi Tuân, em út nhà chồng đổ bệnh, chồng tôi là người lo lắng nhất. Anh ấy bỏ cả công việc để theo em đến các bệnh viện, cùng em trai trải qua nhiều cuộc điều trị lớn nhỏ. Tuân bị suy thận rất nặng, phải lọc máu, chạy thận để duy trì sự sống dù tuổi đời mới hơn 30 và đang có tiền đồ rộng mở.
Hơn nửa năm nay, chồng tôi gần như nghỉ việc hẳn và kinh tế trong nhà đổ dồn lên vai tôi. Nhiều lúc uất ức, mệt mỏi nhưng nghĩ đến tình cảm anh em trong nhà, tôi lại cố đè nén sự bực bội của mình. Bởi trong nhà chồng đâu chỉ có chồng tôi mà còn có chị hai, anh ba. Họ chỉ đến thăm, cho em út vài trăm nghìn rồi thôi chứ chưa từng ở lại chăm sóc một đêm nào. Lý do luôn là bận công việc, lo con nhỏ. Nhưng nói thẳng ra là họ ỷ lại có chồng tôi lo cho em út rồi nên chẳng cần quan tâm đến.
Hôm qua, chồng tôi về nhà trong tình trạng mỏi mệt hết sức sau khi đưa Tuân đi chạy thận về. Đêm, anh trằn trọc, lăn qua trở lại mà không thể ngủ được. Tôi hỏi lý do, chồng thở dài, bảo thận của Tuân đã không còn sử dụng được nữa rồi. Giờ chỉ còn một cách để cứu sống em trai là ghép thận.
Chồng tôi ngồi hẳn dậy, đưa hai tay ôm mặt, nói rất nhỏ, như đủ để tôi nghe thấy: "Anh định sẽ cho Tuân 1 quả thận của mình". Tôi bàng hoàng như sét đánh bên tai. Chồng giải thích là em trai còn quá trẻ, cuộc sống còn dài, không thể cứ nằm chờ chết được. Còn anh, với một quả thận, anh vẫn có thể sống và làm việc được bình thường, nên anh muốn hiến thận cho em trai. Anh không thể ích kỉ để em trai mình chịu đau đớn rồi rời xa anh.
Tôi ngồi lặng lẽ trên giường. Sau một lúc, tôi mới hỏi chồng rằng tại sao chỉ có anh có ý định hiến thận cho em trai, còn những anh chị khác thì không? Tại sao chỉ có anh bỏ hết công việc, gia đình để chăm sóc em trai, các anh chị khác không phải là anh em cùng mẹ cùng cha hay sao? Dường như bao nhiêu ấm ức dồn nén nửa năm qua bộc phát, tôi hét lớn trong nước mắt phẫn uất. Tại sao thứ gì cũng đổ hết lên đầu lên vai vợ chồng tôi? Còn những người khác thì dửng dưng như thể người xa lạ?
Thái độ quá khích của tôi khiến chồng bất ngờ. Anh ôm đầu, liên tục nói xin lỗi và sẽ tìm cách khác. Nhưng suy đi tính lại thì còn cách nào khác nữa đâu, tiền thì chúng tôi cũng cạn kiệt rồi. Không cho chồng hiến thận cứu em trai thì tôi sẽ bị nói là ích kỷ, mà cho hiến thận thì tôi không cam tâm, sức khỏe của chồng kém thì rồi tôi và các con là người khổ. Tôi nên làm sao trong lúc bối rối này đây?