BÀI GỐC Hóa ra bấy lâu chồng luôn sống với nỗi sợ hãi khủng khiếp mà tôi không hay biết

Hóa ra bấy lâu chồng luôn sống với nỗi sợ hãi khủng khiếp mà tôi không hay biết

Đó là nỗi ám ảnh, nỗi đau đã từng khiến anh khóc thét hằng đêm trong một thời gian dài...

14 Chia sẻ

Sự xuất hiện bất ngờ của em chồng trong đêm tai nạn khiến tôi thấy xấu hổ vô cùng

T.V.T,
Chia sẻ

Vậy mà sáng hôm sau khi tôi vừa tỉnh, bác sĩ khám, chụp xong, nói chỉ choáng nên ngất và chấn thương phần mềm thì em ấy đổi giọng ngay: “Chị đi chơi sướng nhỉ? Hơn 30 tuổi mà lúc nào cũng làm người khác lo, có cần gọi mẹ lên đón chị về không?”...

Tôi năm nay 32 tuổi, là dược sĩ của một bệnh viên tư nhân. Tôi kết hôn đã 5 năm, và có một con gái 3 tuổi. Chồng tôi là bộ đội nên không mấy khi anh ở nhà, nên dù có xảy ra việc gì thì cũng mình tôi xoay xở.

Mẹ chồng tôi thì không nói, bởi bà rất thương con thương cháu, nhưng cô em chồng tên M thì nhiều khi khiến tôi phát cáu, mệt mỏi vô cùng. M kém tôi 5 tuổi, tính tình thì đành hanh, điệu đà và hay chuyện. Tôi ghét nhất M điểm cô ấy cứ tùy tiện dùng đồ chung của mình. Từ giày dép, túi xách, thậm chí quần áo của tôi cũng bị cô ấy trưng dụng làm của công. Cứ hết bộ nọ đến bộ kia, hễ M đem ra mặc là tôi cho cô ấy luôn, vì không muốn đụng vào nữa.

Nhưng có vẻ em chồng chẳng biết ý tứ gì, hoặc muốn chọc tức tôi nên cứ được đà lấn tới. Đã nhiều lần tôi góp ý với M về chuyện này, nhưng em lại làm như tôi khó tính, keo kiệt, rồi dở đủ trò để trả đũa. Từ việc phá hỏng đôi giày mới đến làm nhòe màu chiếc váy yêu thích của tôi, bịa đặt nói với mẹ chồng nhiều điều không đúng sự thật về tôi nữa. Đến cả việc nhà, em cũng tị nạnh, phân chia rồi hoạch họe tôi. 

Công việc của tôi tương đối bận nên thực lòng mà nói, tôi cũng chẳng mấy khi đụng đến việc nhà, toàn mẹ chồng tôi phải làm hộ. Vì thế nên M hay nói bằng cái giọng “Mẹ lấy bà dâu hay con dâu mà suốt ngày phải làm việc nhà vậy?” hoặc “Con nghĩ mẹ nên mang cơm lên tận phòng cho chị đi, chứ có vẻ xuống ăn cơm cũng ngại”…

em chồng

Tôi tưởng tượng, mình mà hở ra kiểu gì M cũng cho một vố, hoặc mình mà bị gì chắc M hả hê lắm… (Ảnh minh họa)

Dù không cãi nhau nảy lửa nhưng mối quan hệ của tôi và M chẳng mấy tốt đẹp, trong thâm tôi lúc nào cũng cầu cho em nhanh nhanh lấy chồng để tôi được thoát cảnh “chị dâu em chồng”. Mẹ chồng tôi cũng biết, mối quan hệ của hai chị em không tốt, cũng khuyên bảo nhưng chẳng ích gì, rồi mẹ cũng buông xuôi, miễn chúng tôi không cãi cọ, ầm ĩ là được. 

Tôi ghét M ra mặt, còn em ấy thì cứ nửa đùa nửa thật kiến tôi chẳng biết đường nào mà lần, nhưng tôi nghĩ M cũng ghét tôi không kém. Tôi tưởng tượng, mình mà hở ra kiểu gì M cũng cho một vố, hoặc mình mà bị gì chắc M hả hê lắm… 

Ấy vậy mà, có một chuyện diễn ra khiến tôi hiểu, mình đã sai. Quả thực  M đối với tôi chẳng như em thể hiện, hoặc có thì em cũng không ghét tôi đến mức vậy. 

Cách đây mấy hôm, tôi đi thăm quan ở một tỉnh miền núi cách Hà Nội hơn 100km, chẳng may bị ngã xuống khe suối bất tỉnh. Công ty hốt hoảng gọi điện báo gia đình, khi ấy trời chập choạng tối. Mẹ chồng tôi lo lắng, đứng ngồi không yên, dự định sáng sớm mai sẽ đi chuyến xe sớm nhất lên. Nhưng khi em chồng đi làm về biết chuyện, thì cô ấy vội vã lên xe máy đi luôn. 

Chẳng cần nói thì cũng biết, thân con gái mà đi xe máy đêm hôm với quãng đường hơn 100 km đến một nơi xa lạ nguy hiểm đến nhường nào. Dù cho mẹ chồng không đồng ý, em ấy vẫn nhất quyết đi, vì lý do lên xem tình hình chị dâu thế nào. Cứ ngồi ở nhà cũng không yên tâm và để chị bị thương ở trên ấy tội nghiệp. Rồi M đi hơn 3 tiếng đồng hồ, tới gần 12 giờ đêm mới lên, khi ấy tôi vẫn bất tỉnh. 

em chồng

Em ấy lo lắng chạy khắp nơi hỏi thăm tình trạng của tôi, rồi ngồi bên tôi cả đêm. (Ảnh minh họa)

Vậy mà sáng hôm sau khi tôi vừa tỉnh, bác sĩ khám, chụp xong, nói chỉ choáng nên ngất và chấn thương phần mềm thì em ấy đổi giọng ngay: “Chị đi chơi sướng nhỉ? Hơn 30 tuổi mà lúc nào cũng làm người khác lo, có cần gọi mẹ lên đón chị về không?” khiến tôi tức nghẹn, chỉ muốn đuổi về ngay. 

Nhưng nghe mọi người kể lại, đêm qua, vừa tới nơi M vào phòng, thấy tôi quấn băng trăng kín mặt mũi, chân tay, em ấy lo lắng chạy khắp nơi hỏi thăm tình trạng của tôi, rồi ngồi bên tôi cả đêm. Ai cũng nói tôi may mắn có được em chồng tốt.

Vậy đấy, cảm xúc khi ấy của M chắc không giả dối đâu, mà giả dối để làm gì khi đối thủ của em ấy vẫn mê man bất tỉnh. Hóa ra, M thương tôi lắm, nhưng cứ cố gồng mình lên để tỏ ra ghê gớm, khó chịu vậy thôi. Tự nhiên tôi thấy xấu hổ vì mình là người lớn hơn cô ấy, lại cứ so đo, phân bì và tị nạnh. Thậm chí còn có những ý nghĩ, hành động không đẹp với em. Tôi sẽ thay đổi thái độ, cách đối xử với M, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa…

Chia sẻ