Hóa ra bấy lâu chồng luôn sống với nỗi sợ hãi khủng khiếp mà tôi không hay biết
Đó là nỗi ám ảnh, nỗi đau đã từng khiến anh khóc thét hằng đêm trong một thời gian dài...
Sáng nay mình vừa từ viện về, đến giờ bụng vẫn đau, nhưng không thể sánh bằng nỗi đau trong tim, trong lòng được. Mình đau cho chồng mình quá, đau vì thương anh, và hối hận đã trách lầm anh.
Chuyện là cách đây 4 ngày, mình đau bụng rồi nôn ra máu. Lúc đó hoảng quá, mình chỉ biết gọi điện ầm ĩ cho chồng về. Mình đau nên chỉ thều thào được vài câu và bảo anh là chắc mình sắp chết. Chồng mình cũng cuống, vừa khóc vừa bảo vợ cố gắng chịu đựng để anh gọi cấp cứu. Nhưng anh không gọi 115 mà lại gọi cho bố chồng mình.
Đến giờ mình vẫn nhớ như in vẻ hoảng loạn của chồng mình lúc đó. Anh khóc rất to, gọi điện bảo bố rằng: “Bố ơi, vợ con chết mất, bố sang nhanh lên bố ơi”. Bố chồng mình phóng xe đến ngay lập tức (nhà bố chồng chỉ cách có gần cây số).
Lúc đó mình sắp ngất rồi, nhưng vẫn nghe thấy đối thoại của chồng và bố chồng. Bố chồng hỏi chồng mình gọi cấp cứu chưa? Chồng mình nói không dám gọi. Thế là ông đẩy chồng mình ra, bảo xuống vẫy taxi. Chồng mình vừa khóc vừa đi ra, còn bố chồng bế thốc mình lên theo sau. Lên đến xe thì mình không biết gì nữa.
Đến giờ mình vẫn nhớ như in vẻ hoảng loạn của chồng mình lúc đó. (Ảnh minh họa)
Tới khi tỉnh lại thì có mỗi đứa em chồng đang ngồi bên cạnh, bác sĩ bảo mình bị xuất huyết dạ dày. Chờ cả buổi chiều, hết bác sĩ thăm khám, bố chồng pha cho cốc mật ong, còn chồng thì chẳng thấy đâu. Mẹ chồng mình mất cách đây chục năm rồi. Bố chồng mình ở vậy nuôi 2 anh em nên biết việc chăm sóc người khác lắm. Nhưng sau cưới, vợ chồng mình dọn ra ở riêng, giờ chỉ còn bố chồng và em gái anh đang học đại học ở nhà.
Thấy chồng chẳng đoái hoài gì tới bệnh tình của vợ, mình cáu lắm. Tối gọi điện cho anh thì anh nói đang ở nhà, lát anh gửi đồ đạc vào viện cho mình. Giọng anh khàn khàn nên mình lại không trách được nữa. Mình hỏi sao anh không vào viện chăm em, có những thứ không thể nhờ bố với em được. Chồng mình đáp: “Có gì em bảo cái Hiền giúp, không phải ngại, nó là con gái nên tiện hơn. Chiều nay anh mệt nên nằm ở nhà, sáng mai anh qua”.
Dù tức lắm, nhưng nghĩ đến hình ảnh chồng khóc sướt mướt khi thấy mình nôn ra máu, lại tha thứ cho anh. Song sáng hôm sau và cả ngày hôm đó chồng cũng không xuất hiện. Bố mẹ mình ở quê gọi điện hỏi thăm, mình chỉ bảo là bị đau dạ dày nhẹ, ở viện theo dõi ngày rồi về.
Bố chồng mình đến, khi thì mua cái này, mua cái nọ, mang cho mình vài thứ lặt vặt… Em chồng cũng xin nghỉ học, ở bên chăm sóc mình cả ngày lẫn đêm. Chỉ có chồng là lặn mất hút. Đến khi không thể chịu được, mình lại gọi điện giục. Lần này chồng mình đến. Mặt mày tái nhợt, ngồi bần thần bên giường bệnh của mình mà không nói một lời mặc cho mình nói, mình càu nhàu. Được 10 phút, bố chồng mình vỗ vai bảo anh về trước đi. Sau đó ông đưa anh về.
Mình thật không hiểu vì sao một thanh niên 27 tuổi, vợ đi viện mà không đến chăm nom, lại còn phải được bố đưa về. Nên khi em chồng mua cháo cho mình về, mình hỏi chuyện mới biết được nguyên nhân.
Sau này mình sẽ đối xử với anh tốt hơn. (Ảnh minh họa)
Hóa ra chồng mình bị chứng sợ bệnh viện từ cách đây hơn chục năm, từ cái chết của mẹ chồng mình. Mẹ chồng mình chẳng phải mắc bệnh gì, mà là do sẩy chân ngã từ trên tầng 3 của căn nhà cũ xuống và mất trên đường tới bệnh viện. Em chồng vừa kể vừa khóc, nói rằng chồng mình là người đứng dưới đất nên chứng kiến mọi chuyện.
Thời gian đầu chồng mình bị ám ảnh đến mức đêm nào cũng khóc thét, không nói chuyện với ai, bỏ học một năm. Về sau được bố chồng động viên mãi mới trở lại trường và hòa đồng lại, nhưng anh sợ máu và sợ bệnh viện từ đó.
Lần bố chồng đi mổ ruột thừa cách đây 4 năm, anh cũng không dám vào. Em chồng xin mình đừng trách anh trai nữa, mấy ngày qua anh ấy cũng lo lắng nhiều. Hôm nay vì bị mình ép quá nên đã cố gắng vượt qua bóng ma quá khứ để vào thăm mình.
Mình nghe em chồng kể mà khóc như mưa. Vừa thương chồng vừa hối hận vì trách mắng anh.
Sáng nay mình xuất viện, về nhà thấy chồng đã nấu cháo cho. Nhìn mắt anh thâm quầng, mặt hốc hác, mình biết mấy ngày qua anh cũng không ngủ được. Sau này mình sẽ đối xử với anh tốt hơn, không hở chút là trách móc càu nhàu anh nữa, vì mình biết, anh rất yêu thương mình. Cảm ơn mọi người đã chia sẻ với mình!