BÀI GỐC Cả nhà chồng tai quái khiến tôi thành đứa con bất hiếu

Cả nhà chồng tai quái khiến tôi thành đứa con bất hiếu

Có bố mẹ chồng không ra gì đã đành, chồng mình cũng giống y như bố mẹ chồng. Hai năm làm rể, anh chưa 1 ngày thân thiết với nhà mình. Năm ngoái giỗ bố đẻ mình, anh còn phụng phịu không muốn về ăn giỗ khi trong người chỉ cảm cúm nhẹ.

7 Chia sẻ

Nhà tôi là cái kho chứa đồ phế thải cho nhà vợ

,
Chia sẻ

Nhà tôi vừa mang tiếng xin xỏ, vừa phải chứa đống rác cũ rích của nhà vợ. Đã vậy, vợ tôi còn lên mặt, lúc nào cũng nói kiểu như nhà vợ đang ban ơn, làm từ thiện cho gia đình tôi.

Gửi bạn Huyền, người đang nặng trĩu Tâm sự vì “Cả nhà chồng tai quái khiến tôi thành đứa con bất hiếu”!

Là đàn ông nhưng tôi rất chia sẻ với câu chuyện của bạn. Gia đình chồng bạn khó quá, ai đời lại cấm con dâu chăm lo cho nhà mẹ đẻ.

Tôi và bố mẹ tôi lại rất thoáng trong chuyện để vợ tôi qua lại bên nhà bố mẹ đẻ cô ấy. Tôi cũng rất năng qua lại, trò chuyện vớibố mẹ vợ. Tình cảm thông gia hai bên rất tốt, ông bà nhạc cũng rất quý tôi.

Tóm lại, chuyện dâu - rể nhà tôi rất ổn thỏa. Chỉ trừ một vấn đề tưởng nhỏ nhưng lại hóa to mà tôi đang đau đầu chưa nghĩ ra cách giải quyết.

Chuyện là thế này. Chắc hẳn mọi người đều biết câu “con gái cái bòn”, ý là các bà vợ rất hay khuân đồ từ nhà mẹ đẻ về nhà mình. Vợ tôi cũng y như vậy dù những thứ cô ấy mang về toàn là đồ “chổi cùn rế rách”.


 Nhà tôi dần dần trở thành cái kho chứa đồ phế thải cho nhà bố mẹ vợ

Về nhà mẹ đẻ, cứ thấy cái gì thừa mứa là vợ tôi đem về chồng. Sau đó lúc nào cô ấy cũng khoe khoang đó là đồ của nhà vợ cho.

Nhà bố mẹ vợ thay ti vi mới, cô ấy mang cái ti vi cũ kỹ về nằng nặc đòi để trong phòng ngủ của hai vợ chồng. Sau đó, ngày nào cô ấy cũng bật cái ti vi rởm ấy lên rồi đập ầm ầm để nó lên hình.

Tôi thật sự rất muốn quẳng cái đồ sắt vụn đó đi. Một lần, không thể chịu nổi âm thanh rè rè của cái ti vi cũ, tôi nói với vợ. Vừa rụt rè mở miệng, tôi đã bị vợ lườm cho cháy mặt vì tội dám chê bai đồ cho của bố mẹ vợ.

Nhà bố mẹ vợ lắp điều hòa, không dùng đến chiếc quạt lạnh hỏng nữa. Thế là vợ tôi lại xin xỏ mang về nhà. Lần này cô ấy còn mang tặng cho bố mẹ chồng. Cái quạt kêu ro ro, lại còn tốn công phải cho nước đá, chạy được 1 tí thì nước lênh láng khắp phòng.

Mẹ tôi phiền hà với chiếc quạt lạnh ấy vô cùng. Bà kêu ca với tôi nhưng cũng ngại chẳng dám tống khứ nó đi. Vì con dâu nhiệt tình quá, ngày nào cũng hỏi thăm chiếc quạt lạnh, lại còn đi khoe khắp xóm giềng là nhờ cô ấy rước nó về từ bên nhà ngoại, bố mẹ chồng mới được mát mẻ trong những ngày oi bức.

Đến cả đồ ăn thừa ở nhà ông bà ngoại, vợ tôi cũng rước về. Mỗi lần đi ăn giỗ bên ấy, vợ tôi đều tay xách nách mang cả đống thứ. Có lần cô ấy mang cả bịch bún thừa bên ấy về để trong tủ lạnh bắt cả nhà ăn dần.

Mỗi dịp về nhà ngoại chơi, em đều tranh thủ gom góp: “Cái áo này mẹ không mặc thì cho con”; “Bịch bột ngũ cốc ăn dở, con cầm về cho cháu luôn nhé”… Tôi xấu hổ sợ mọi người bên nhà vợ nghĩ tôi vô dụng lắm đây, để vợ con thiếu thốn, thấy cái gì cũng thèm thuồng, háo hức và la liếm nhặt nhạnh.

Nhờ thói quen năng nhặt chặt bị của vợ, bên nhà mẹ đẻ vợ cũng rất tích cực ủng hộ đồ đạc cho nhà tôi. Mà kì lạ thay, thứ nào thứ nấy cũ mèm, có khi chẳng dùng được.

Anh trai cô ấy là chuyên gia tống cho tôi mấy cái áo sơ mi thừa. Toàn là mấy cái đã ngả màu cháo lòng ông anh mới tặng cho cậu em rể. Vợ tôi mang về hì hục mua thuốc tẩy trắng rồi sáng sáng ép tôi mặc đến công sở.

Ông anh vợ lùn hơn tôi cả một cái đầu, lại nhẹ hơn tôi đến chục cân. Áo ông ấy tôi mặc chật ních. Vậy mà vợ lúc nào cũng tấm tắc khen đẹp và vừa. Cô ấy còn bô bô khoe với hội bạn tôi trong 1 lần họp mặt.

“Chồng em chẳng bao giờ tốn tiền mua áo, toàn được anh trai em cho. Áo này cũng được cho đấy!”. Nhìn mọi người trợn mắt ngó cái áo cũ kĩ tôi mặc, ậm ừ trả lời mà tôi xấu hổ chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.

Mẹ vợ còn tặng cho mẹ tôi đôi dép rộng thùng thình do một người bạn tặng mà bà không đi vừa. Khổ thân mẹ tôi, đôi dép rộng ngoác mà cứ phải đi vì ngại con dâu về nhà báo cáo mẹ đẻ.

Nhiều lần tôi muốn góp ý nhưng tính vợ tôi hay dỗi, thù dai, ông bà nhạc cũng rất nhạy cảm.

Cứ thế, nhà tôi dần dần trở thành cái kho chứa đồ phế thải cho nhà vợ. Mỗi khi bố mẹ, anh em, cháu chắt bên ấy mua gì mới là đồ cũ sẽ được mang sang biếu bố mẹ tôi.

Nhà tôi vừa mang tiếng xin xỏ, vừa phải chứa đống rác cũ rích của nhà bố mẹ vợ, có tiếng mà chẳng được miếng nào. Đã vậy, vợ tôi còn lên mặt, lúc nào cũng nói kiểu như nhà vợ đang ban ơn, làm từ thiện cho gia đình tôi.

Nhiều lần tôi muốn góp ý nhưng tính vợ tôi hay dỗi, thù dai, ông bà nhạc cũng rất nhạy cảm. Tôi chỉ sợ nói gì lỡ lời, làm hỏng tình cảm hai bên.

Nhưng cứ tiếp tục tình trạng có tiếng mà chẳng có miếng này, tôi và bố mẹ rất khổ sở, bực mình. Thật chẳng biết làm thế nào cho phải nữa.

Chia sẻ