Đắng lòng vì chẳng nhờ cậy được con gái khi tuổi già
Mỗi lúc nghe câu ca: “Có con mà gả chồng gần. Có bát rau cần nó cũng mang cho” mà lòng tôi xót xa. Kiểu này chẳng thể trông mong vào vợ chồng nó, thôi đành 2 thân già nương tựa nhau.
Dạo này tôi không được vui nên hay lên mạng đọc tâm sự của mọi người. Nhất khi đọc bài “Nỗi thiệt thòi của một người con gái lấy chồng xa” của bạn Hoàng Loan, tôi thấy sao gần giống với hoàn cảnh của tôi hiện nay thế.
Tôi cũng là một phụ nữ lấy chồng xa. Nhà tôi và nhà chồng ở hai đầu đất nước. Nhưng chắc vì duyên số, tôi và ông nhà vẫn quen và yêu nhau. Tính tới nay sau 27 năm lấy chồng, số lần tôi về thăm nhà đẻ cũng chưa vượt quá đầu ngón tay.
Rút kinh nghiệm triệt để từ bản thân, khi con gái ở tuổi cặp kê, tôi đã tỉ tê: “Lấy chồng gần được mẹ đỡ đần mọi bề, thoắt cái sang mẹ, thế mới sướng thân con ạ”.
Cứ tưởng con gái lấy chồng gần sẽ được nhờ vả lúc trái nắng trở trời, vậy mà lấy chồng gần con cũng như lấy chồng xa
Tôi hay kể cho con nghe nghìn lẻ nỗi khổ và tủi thân khi lấy chồng xa. Cũng may, 26 tuổi nên con cũng chín chắn và thấu hiểu sự đời. Tôi mừng khi thấy con có tình cảm với những chàng trai ở cùng thành phố.
Bản thân tôi cũng đã để ý kỹ tới các chàng trai đang dòm ngó con gái mình. Tôi thấy có anh chàng nhà ở khu tập thể kế bên cũng khá cao ráo, thông minh. Tôi đã tự nguyện làm bà Nguyệt se mối lương duyên cho con.
Tôi khấp khởi hy vọng tình yêu giữa chúng nảy nở để con gái được lấy chồng gần bởi vì tôi ao ước “Có con mà gả chồng gần. Có bát rau cần nó cũng mang cho” nữa. Tôi rất ưng ý vì có chàng rể gần chưa biết là nó giàu hay nghèo.
Nhưng giấc mộng muốn con gái lấy chồng gần trong tôi gần như sụp đổ. Sau ngày con gái đi lấy chồng khiến tôi vỡ ra nhiều điều tệ hại. Con người xã hội thật chẳng giống với con người gia đình. Con rể của tôi bắt đầu bộc lộ những đức tính xấu, trong đó có tính ưa dựa dẫm nhà vợ.
Chẳng hiểu nghĩ thế nào, con rể xui vợ qua nhà ngoại vay tiền của bố mẹ để ăn tiêu. Chúng đồng tình với nhau nên bày ra cả đống lý do chính đáng. Nếu không đáp ứng, vợ chồng tôi sẽ bị quy keo kiệt. Nhưng vay tiền để làm gì thì không nói, vợ chồng trẻ công ăn việc làm đàng hoàng, vay tiền tiêu pha khiến chúng tôi thêm bực tức.
Từ lúc con gái tôi sinh cháu, hàng ngày tôi còn phải sang nhà chúng làm ô sin “mất phí”. Nhiều ngày mệt mỏi, bệnh tiền đình lại trỗi dậy, tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi. Ngay lập tức, tôi lại bị hai vợ chồng nó gọi sang giặt giũ. Nó kêu chỉ có nhờ vả bà ngoại thôi vì lương thấp không đủ tiền nuôi máy giặt.
Con gái còn rỉ tai tôi: “Bố mẹ nấu cơm nhà thì nấu luôn cho chúng con ăn. Con mà nấu thì chồng lại chê vụng về. Với lại đằng nào cũng chỉ thêm bát thêm đũa”. Con gái đã gợi ý thế nên tôi còn mặt mũi nào nỡ chối từ.
Thế là, tôi đi chợ nấu cơm hàng ngày cho con gái con rể sang ăn. Chúng cứ vô tư ăn uống ngày 2 bữa mà chẳng đưa cho vợ chồng già chúng tôi chút tiền đi chợ. Hình như chúng nghĩ tôi phải có trách nhiệm và nghĩa vụ với nhà chúng thì phải.
Có lúc tôi cũng bực mình lắm nên cho ăn uống đạm bạc. Nhưng được vài bữa lại thương con. Tôi cũng nghĩ tiền mình cho con cho cháu chứ có đi đâu mà thiệt. Tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt với vợ chồng chúng.
Là bố mẹ vợ, vợ chồng tôi luôn ý thức đối tốt với các con, đặc biệt là con rể. Vậy mà, con rể tôi ngày một sinh hư. Ngoài giờ đi làm về, nó suốt ngày tụ tập rượu chè với bạn. Hơi men vào rồi thì chửi tứ tung. Nhiều lần nó còn đẩy cửa vào nhà bố mẹ vợ để lèm bèm.
Lúc tỉnh, nó lại sang nhà khoác lác với bố vợ. Nó nói chuyện trước bề trên mà cợt nhả như phải vai bằng lứa. Vợ chồng tôi thương con gái nên cũng đành phải nhịn thằng rể cùn.
Mang tiếng có con gái gả chồng gần mà lúc ốm đau vợ chồng tôi nào có được nhờ vả. Lúc trời lạnh, đầu và lưng tôi đau ê ẩm. Tôi bảo con gái đấm lưng cho mẹ. Nó trả lời ráo hoảnh: “Mẹ bảo bố đi. Con còn chơi với cháu”.
Tôi ốm đến không nuốt được cơm. Phải bắt tội ông nhà tôi dậy sớm đi chợ nấu ăn và lóc cóc chăm sóc. Vậy mà những ngày ấy, vợ chồng con gái vẫn vô tư đi chơi xa cuối tuần, quên cả hỏi han mẹ một câu. Mà kể cả không đi chơi, thấy bố mẹ ốm, nó vẫn bế con sang nhà để bố phải cơm hầu canh hạ từ A-Z.
Vợ chồng già mà vẫn phải hầu con từ A-Z. Kiểu này chẳng thể trông mong vào con gái lúc tuổi già.
Nhiều lúc thấy con gái nhà người ta tình cảm với bố mẹ mà tôi thấy thèm. Chẳng thế mà ông nhà tôi cũng vẫn bảo: Có mỗi một thằng con rể mà phát ngán. Con với cái sống chẳng biết tới bố mẹ là gì, chỉ biết mỗi bản thân nó thôi.
Tôi chẳng biết con gái tôi vô tâm quá hay lấy chồng gần nên quen thói dựa dẫm nhà ngoại nhiều sinh hư. Nhiều lúc, tôi mệt mỏi với cô con gái kiêm hàng xóm cùng khu tập thể của mình quá.
Mỗi lúc nghe câu ca: “Có con mà gả chồng gần. Có bát rau cần nó cũng mang cho” mà lòng tôi xót xa quá. Kiểu này chẳng thể trông mong vào vợ chồng nó lúc tuổi già đâu. Thôi đành 2 thân già nương cậy nhau thôi.