BÀI GỐC Nửa năm nay chồng quên hôn vợ, phải làm sao?

Nửa năm nay chồng quên hôn vợ, phải làm sao?

Nhiều lúc là vợ mà tôi thèm một nụ hôn của chồng đến thế. Sao ngày xưa yêu, anh xã thích hôn là vậy mà giờ đây hình như anh không có nhu cầu và làm biếng hôn vợ luôn.

12 Chia sẻ

Giận chồng, 20 ngày tôi vẫn chưa cho anh "quan hệ"

,
Chia sẻ

Tôi không còn cảm giác ham muốn mà chắc chồng tôi cũng đoán được điều này. Chúng tôi cho con trai nhỏ ngủ giữa và hai vợ chồng ngủ 1 mạch đến sáng, sáng ra ai vào việc nấy.

Tôi đang là 1 giáo viên. Chồng tôi cũng làm trong 1 cơ quan nhà nước. Chúng tôi đã lấy nhau được 5 năm và có 1 cậu con trai 4 tuổi. Lương nhà nước như hai vợ chồng tôi không giàu nhưng tạm đủ sống. Nói thế để các bạn hiểu rằng cuộc sống của vợ chồng tôi cứ êm đềm trôi và cũng là mơ ước của nhiều gia đình.

Nhưng các cụ bảo không sai "Nằm trong chăn mới biết chăn có rận". Chồng tôi đối với gia đình hai bên, đối với đồng nghiệp được coi là hiền lành, chăm chỉ, ngoan, là người chín chắn. Nói chung trước mắt mọi người chồng tôi là "number 1". Riêng với tôi, tôi không phủ nhận anh ấy là người hiền lành, chăm chỉ. Nhưng tôi không biết tôi đòi hỏi chồng quá cao hay vì lí do nào khác. Mong các chị em hãy cho tôi lời khuyên.

Chồng tôi làm việc ở cơ quan nhà nước (cũng có chức trách chứ không phải một nhân viên bình thường). Hết giờ hành chính vào buổi trưa có hôm anh cũng ở lại cơ quan, có hôm cũng có hôm về nhà ăn cơm. Buổi tối thỉnh thoảng có hôm anh không về ăn cơm vì bảo có việc.


Chồng tôi không phải người nghiện cờ bạc đến nỗi quên mọi thứ nhưng thỉnh thoảng nhà có cỗ hay có đám mà thấy mấy anh em tụ tập là chồng tôi cũng làm "1 chân" trong 4 người chơi  chắn đó. Cứ những lần như vậy thì tôi lại buồn. Buồn vì chồng tôi là 1 người có học thức, có địa vị mà cũng ham mê vào những trò cờ bạc dù chỉ là đánh ít tiền thôi nhưng mất thời gian (nếu đã ngồi thì có việc gì anh ấy cũng không làm). Tôi buồn vì anh đang làm mất "hình ảnh đẹp" mà các con, các cháu vẫn nghĩ về người cha, người chú của chúng.

Sau mỗi buổi tối như vậy, anh về nhà tôi cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Đợt nghỉ Tết, cứ đến tối là mấy anh em tụ tập tại nhà tôi và đánh bài có hôm đến 10h đêm có hôm đến 11, 12h nếu tôi không lên tiếng. Các chị em là vợ những anh em bên chồng thì không dám nói. Vì nếu nói ra sẽ bị chồng chửi, thậm chí là đánh nên các chị ấy bảo cứ để cho các bác ấy đánh "lọt sàng xuống nia". Nghĩa là ai thắng thua gì thì cũng về anh em nhà mình chứ nếu giữ họ mà họ ra ngoài đánh thì mất nhiều tiền hơn mà lại mất tiền về tay thiên hạ.

Tôi cũng đồng ý như vậy nhưng tôi không đồng ý đánh đến 11, 12h thậm chí đến 1, 2, 3h sáng nếu tôi không nói. Tôi có đưa ra quy định là "Em đồng ý cho anh đánh với các bác nhưng đến 10-11h là phải giải tán ai về nhà nấy để mai còn công việc". Nhưng cũng được 1 số lần còn cứ phải tôi nhắc nhở họ mới về. Nó thật tôi đồng ý như vậy là bên ngoài thôi chứ trong thâm tâm tôi buồn và không thể chịu được 1 người chồng như vậy.

Đỉnh điểm là 1 lần cơ quan có 1 đám cưới, các bác trong cơ quan có gọi taxi cùng chồng tôi đi mừng đám cưới từ tối hôm trước với ý định là mai phải làm việc không đi được. Vậy mà đến 11h chưa thấy chồng về nên tôi gọi điện. Anh ấy bảo đang chơi chắn với các chú chưa về được. Đến 12h đêm tôi gọi lại anh cũng vẫn còn chơi. Lúc đó tôi rất điên. Nếu tôi biết nhà đó có khi tôi phóng xe đến đó để nói cho hết cục tức mất.

Đến 1h sáng chồng tôi gọi điện về bảo không gọi được taxi về nên có ý muốn ở lại. Tôi bảo vậy anh ở đấy luôn đừng bao giờ về nữa. Đến gần 2h đêm chồng tôi về với 1 xe ôm. Sau lần đó tôi biết cái máu cờ bạc nó ăn sâu hơn vào người chồng tôi. Lại được các chú cùng cơ quan cũng có máu mê nên tôi hình dung ra những buổi trưa ở lại ăn cơm, những buổi tối bảo có việc chưa về được chỉ là cái cớ để họ ngồi đánh bài với nhau. Mỗi lần như vậy tôi cảm thấy thất vọng và chán chồng vô cùng.

Tôi giận chồng và thấy bớt "ham muốn" với anh. Chồng có động vào người thì tôi cũng làm 1 cách miễn cưỡng chứ không được nồng nàn như trước đây (tôi yêu chồng và tôn trọng chồng). Gần đây nhất cũng là 1 buổi tối "có việc" mà đến 11h đêm chồng chưa về tôi gọi điện thì "thuê bao quý khách không liên lạc được". Tôi đánh liều gọi điện cho 1 chú trong cơ quan thì chú ấy bảo chiều có ăn cơm với chồng tôi nhưng chồng tôi về nhà rồi bây giờ chú cũng không biết chồng tôi ở đâu.

Linh cảm cho biết họ đang đánh bài, tôi nhắn tin lại nói là cho gặp chồng vì nhà đang có việc. Lập tức tôi gọi lại và chồng tôi nhấc máy. Đầu dây bên kia vẫn là những âm thanh "chắn bài" ồn ào chứng tỏ đông người. Tôi nói với chồng là muộn rồi về nhà đi thì chồng tôi bảo chưa xong. Thật sự lúc đó tôi quá thất vọng đến nỗi không còn nghĩ là mình sẽ nói thêm được lời nào. 30 phút sau chồng tôi về. Tôi không nói lời nào vì tôi đã nói quá nhiều.

Anh ấy biết sai nên giải thích "Nể sếp nên ngồi chầu" rồi cũng phải có lúc nọ kia chứ, chơi vì xã giao. Tôi không muốn nghe và không muốn nói gì thêm. Cục tức của tôi đã lên tới đỉnh điểm. Tôi không nói và nghĩ từ nay sẽ không nói nữa. Mặc kệ anh muốn làm gì, đi đâu, mấy giờ tôi cũng sẽ không quan tâm. Điều đó có nghĩa là càng ngày tôi càng chán chồng. Chuyện đã qua được 20 ngày rồi và vợ chồng tôi vẫn chưa "quan hệ" mặc dù mọi thứ khác vẫn bình thường.


Tôi không còn cảm giác ham muốn mà chắc chồng tôi cũng đoán được điều này. Chúng tôi cho con trai nhỏ ngủ giữa và hai người ngủ 1 mạch đến sáng, sáng ra ai vào việc nấy. Tôi muốn các chị em cho tôi lời khuyên. Tôi sợ tình trạng này lâu tôi và chồng sẽ mất hết "cảm hứng" với nhau và có thể điều tồi tệ nào đó sẽ xảy ra?

Cũng phải nói thêm là trong gia đình tôi, chưa bao giờ vợ chồng to tiếng với nhau chứ chưa nói là đánh nhau hay cãi nhau to tát gì mà hàng xóm phải biết trừ những lần chồng đi "đánh bài" như thế này. Tôi không chịu nổi không phải vì xót "tiền" mà vì tư cách đạo đức của 1 người chồng, người cha như vậy là không được. Có thể có một số chị em bảo như thế là "bình thường" nhưng với tôi "là quá bất thường". Giống như kiểu tôi lên lớp gặp "một học sinh cá biệt" mà không có cách nào khắc phục được. Tôi thất bại với chồng nhưng chưa lần nào thất bại với 1 học sinh dù cá biệt đến đâu. Tôi phải làm gì bây giờ? Cảm giác của tôi lúc này là đang thất vọng và đang chán chồng dần dần từng ngày một. Hãy cho tôi lời khuyên!

Chia sẻ