BÀI GỐC Chồng tát cháy má vì "dám túm tóc và đánh nhau với mẹ chồng"

Chồng tát cháy má vì "dám túm tóc và đánh nhau với mẹ chồng"

Như chỉ đợi tôi phản kháng là sẽ ra tay, mẹ chồng tôi ngay lập tức xông lên túm tóc tôi dúi xuống và đập liên tiếp đầu tôi vào tường. Một phần vì bản năng tự vệ, phần khác do bị đòn đau, cũng sẵn cơn ức chế nên gần như mất hết lý trí, tôi điên cuồng quờ tay rồi túm được tóc mẹ chồng, kéo xuống... .

9 Chia sẻ

Vì sinh con gái, tôi bị chồng và mẹ chồng ghẻ lạnh

,
Chia sẻ

Được vài tháng tôi cấn bầu, vợ chồng tôi vui biết bao nhưng mẹ chồng nói một câu làm tôi run: "Mẹ chỉ thích cháu trai thôi!".

Xin gửi đến tác giả bài "Kế hoạch tự thay đổi bản thân trước khi đòi hỏi mẹ chồng"!

Trước tiên tôi cảm ơn những lời chia sẻ của bạn và bí quyết "trị" mẹ chồng. Nhưng tôi nghĩ không phải bí quyết nào cũng có thể áp dụng được với các bà mẹ chồng, đặc biệt như mẹ chồng của tôi.

Khi chuẩn bị về nhà chồng, tôi cũng như bao người con gái khác đều lo lắng người mẹ chồng của mình thế nào. Tôi là người hay đọc những tâm sự trên các trang báo và những bài nói về mẹ chồng nàng dâu luôn làm tôi cảm thấy sợ.

Nhưng tôi lại rất tích cực vì bản thân tôi ở nhà rất siêng năng và tháo vát. Tôi đi đến nhà các bạn bè đều được các "bậc tiền bối" tấm tắc khen ngợi. Cộng thêm cái tính vui vẻ, lúc nào cũng hay cười làm cho các bác càng thích thú. Thế mà đối với mẹ chồng tôi thì vô cùng khó chịu.

Tôi còn nhớ mãi ngày đầu về nhà chồng, tôi dậy thật sớm rửa chén bát, giặt đồ, lau dọn. Mẹ chồng tôi từ trên lầu bước xuống chứng kiến cảnh tôi đang lau dọn nhà bếp, bà kều nhẹ tôi nói: "Mới sáng sớm con định đánh thức cả nhà dậy hết sao?". 

Biết bà khó chịu, tôi nở nụ cười trừ: "Dạ. Con làm ồn quá hả mẹ? Con xin lỗi ạ. Mẹ ăn gì không? Con nấu gì cho mẹ và cả nhà ăn sáng nhé!". Mẹ chồng tôi bỏ đi vào nhà vệ sinh nói vọng ra: "Nhà này không có ăn sáng ở nhà đâu? Con và thằng Minh (chồng tôi) lát kiếm gì ở ngoài ăn, ba mẹ và em tự lo".

Mới về nhà chồng mà tôi đã không được vừa ý mẹ. Mấy ngày sau đó tôi cố gắng nói chuyện với mẹ chồng thật cởi mở nhưng bà lại rất ít nói. Tôi sống trong nhà chồng mà cứ như cái bóng, việc nhà tôi làm không thấy có một chút khen chê. Càng ngày tôi càng sợ không khí ở trong nhà chồng. 

Và được vài tháng tôi cấn bầu. Vợ chồng tôi vui biết bao nhưng mẹ chồng tôi nói một câu làm tôi run lên: "Mẹ chỉ thích cháu trai thôi!".

Những ngày tháng mang thai, mẹ chồng tôi nói nhiều với tôi hơn, căn dặn này nọ, bà hay xoa bụng tôi cứ kêu đứa nhỏ là thằng "ku". Đi siêu âm trong bệnh viện người ta không cho biết giới tính, mẹ chồng tôi cứ coi đi coi lại hình siêu âm để xem có phải là bé trai không.

Bà còn nói : "Sao không hỏi thử bác sĩ, nhà mình không quan trọng trai gái, chủ yếu để biết mà mua đồ thôi!". Ba chồng tôi thì cứ khăng khăng "cái mặt này là con trai rồi". Mẹ chồng tôi vui hẳn, cười cười nói nói với tôi. Tôi mừng trong lòng và cũng mang niềm tin rất lớn.


Tôi buồn rười rượi nhưng thương con tôi không thể trách được. Về nhà tôi báo cho cả nhà biết, mẹ chồng tôi im lặng không nói gì, ba chồng tôi thì nói con gái đầu lòng thì tốt.

Nhưng cái bụng tôi càng lớn nhiều người lại nói là con gái, tôi cảm thấy bất an liền ra ngoài siêu âm thử, dù sao cũng đã lớn tháng rồi. Kết quả là bé gái.

Tôi buồn rười rượi nhưng thương con tôi không thể trách được. Về nhà tôi báo cho cả nhà biết, mẹ chồng tôi im lặng không nói gì, ba chồng tôi thì nói con gái đầu lòng thì tốt.

Lúc về phòng, chồng tôi phán một câu: "Em đi siêu âm chi không biết, để mẹ cứ nghĩ là con trai có tốt hơn không?". Tôi tròn mắt nhìn chồng lòng không nói được lời nào.

Từ ngày hôm đó tôi càng cảm thấy mình lạc lõng trong ngôi nhà này, tôi đi đâu làm gì cũng không ai quan tâm. Chồng tôi cứ nhìn tôi theo kiểu trách móc. Lâu lâu anh còn nói: "Để nhà vui không chịu đâu!". Tôi đau lòng khôn xiết, mẹ chồng tôi lạnh lùng với tôi chẳng đành, chồng tôi còn nhiếc móc tôi.

Đứa bé sinh ra, tôi được về nhà ngoại. Thời gian ở cữ thì chỉ cuối tuần chồng tôi qua thăm tôi, còn bên nhà chồng tôi chẳng nghe thấy hỏi thăm lấy một câu. Cho con về nhà chồng, thì có ba chồng tôi chơi với bé, mẹ chồng tôi thì chỉ dặn ăn uống chăm sóc bé, ngoài ra bà chẳng nói gì thêm.

Cuộc sống của tôi trôi qua như thế, tôi trở thành một con người khác hoàn toàn. Từ một người hoạt bát vui vẻ, giờ tôi trở nên ù lì, ít nói. Đã làm dâu thì phải chịu cảnh "mẹ chồng". 

Bây giờ bé đã được 4 tuổi và tôi cũng đã chịu đựng 4 năm sống như thế trong căn nhà lạnh băng đó. Chồng tôi đòi sinh thêm đứa nữa, chừng nào có con trai thì thôi. Tôi cảm thấy chán nản vô cùng, chỉ biết nhìn con gái mà thấy an ủi trong lòng!

Chia sẻ