Nhất định có ngày mẹ con tôi sẽ hiên ngang bước ra khỏi nhà chồng
Lúc đi ra khỏi nhà chồng, tôi sẽ ngẩng cao đầu cười vào mặt người đàn ông đã chà đạp lên cuộc đời tôi. Tôi thề sẽ khiến anh ta phải trả giá cho những năm tháng thanh xuân của mình.
Tình cờ đọc được bài viết “Bố mẹ chọn đi, có con trai thì không có con dâu” của chị Hồng Vân, tôi xin có đôi dòng chia sẻ. Bởi vì tôi cũng đang ở trong hoàn cảnh hôn nhân rất thảm thương. Nếu không cố gắng và nhẫn nhịn từng ngày thì chắc tôi đã không ở được nhà chồng đến giờ.
Với tôi, bi kịch hôn nhân đã bắt đầu ngay từ khi tôi bước chân vào ngôi nhà chồng. Tôi vẫn nhớ như in một ngày vừa mới cưới chỉ được 1 tháng, tôi lãnh trọn 3 cái tát của chồng giữa đêm khuya. Lý do chỉ vì tôi “không chiều chồng”.
Tôi từ chối “chiều” anh đâu phải không có nguyên do. Tôi còn nhớ hôm ấy, vợ chồng tôi cãi nhau kịch liệt. Sau đó, tôi về nhà mẹ đẻ 1 ngày cho nguôi ngoai thì lên. Thế mà đêm ấy, khi trong lòng tôi vẫn còn đầy bực bội, chán nản và thất vọng về chồng. Chỉ vì giận chồng nên từ chối mà chồng cho tôi “hứng đòn”.
Một ngày vừa mới cưới chỉ được 1 tháng, tôi lãnh trọn 3 cái tát của chồng giữa đêm khuya. Lý do chỉ vì tôi “không chiều chồng” (Ảnh minh họa)
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, tôi định bỏ về nhà mẹ đẻ. Thấy vợ vừa khóc vừa thu xếp đồ đạc bỏ vào ba lô, chồng tôi càng nổi cơn thịnh nộ. Anh gầm lên: “Mày muốn bỏ đi à? Thế thì cút luôn đi cho tao”. Rồi anh hùng hổ dậy bật máy tính, in một tờ đơn li hôn down từ trên mạng xuống, ghi thông tin vào đó rồi bảo tôi kí vào. Tôi ngước mắt nhìn chồng sững sờ và định ký thì bố mẹ chồng tôi có mặt ngăn cản.
Thì ra, bố mẹ chồng tôi đã có mặt từ khi tôi bắt đầu khóc và thu dọn đồ đạc. Chứng kiến những gì con trai mình làm nhưng ông bà không dám nói nửa câu khuyên nhủ hay ngăn cản. Xin nói thêm ở nhà chồng thì chồng tôi là người duy nhất làm ra kinh tế nuôi cả gia đình. Ông bà không có lương hưu, phụ thuộc hoàn toàn vào con trai nên anh được thể lấn lướt cả bố mẹ. Cứ mỗi lần chồng tôi nổi giận quát tháo thì bố mẹ anh đều im thin thít không dám nói câu nào.
Sau khi tôi kể nguyên do, bố mẹ chồng không một lời hỏi thăm hay an ủi, chỉ một điều bảo tôi nhịn và bỏ qua cho anh. Mẹ chồng còn bảo con dâu phải cố gắng chiều chồng vì đó là nhu cầu bình thường của đàn ông.
Đêm đó tôi không về được nhà mẹ đẻ như dự định ban đầu, vì mẹ chồng kiên quyết ngăn cản. Bà còn bắt tôi vợ chồng nhất quyết không được bỏ nhau. Bà nói li hôn người ta sẽ chê cười, nói tôi là vợ phải nhẫn nhịn. Quá mệt mỏi và chán nản, tôi im lặng không nói gì mà trong lòng chỉ thấy chua xót và tan nát.
Lẽ ra tôi đã phải li hôn chồng ngay từ ngày đó. Nhưng trớ trêu thay mấy ngày sau tôi lại phát hiện mình đã mang bầu. Thương đứa con trong bụng, tôi chấp nhận ở như vậy. Để rồi sai lầm cứ nối tiếp sai lầm, đau khổ nối tiếp đau khổ.
Kể từ khi mang bầu, tôi không còn đủ khả năng đáp ứng nhu cầu của chồng vì sức khỏe yếu, vì stress với mọi thứ. Và như giọt nước tràn ly, anh đã ngoại tình. Lúc đầu là lén lút, sau khi bị tôi phát hiện, anh càng ngày càng trơ trẽn và trắng trợn. Biết tôi không dám li hôn vì không tiền, không việc làm trong khi đang mang thai, chồng tôi đắc ý lắm. Còn anh, cái mác danh dự khiến anh không bỏ tôi, nhưng anh sỉ nhục tôi hết mức.
Rồi cũng đến ngày tôi sinh con. Sinh con xong, dù cuộc sống với chồng như địa ngục nhưng tôi vẫn chưa thể kiếm được việc làm. Phải sau khi con 1 tuổi, để con cho bố mẹ chồng chăm sóc hộ, tôi mới bập bẹ đi làm. Tôi bắt đầu bằng những công việc bèo bọt nhất, mà chồng tôi vẫn thường mỉa mai “miếng xương vứt ra đến cún cũng không buồn gặm”. Song tôi vẫn chấp nhận làm để được học hỏi và tranh thủ thời gian học thêm ngoại ngữ. Ngoài ra, tôi tận dụng cơ hội làm thêm và dạy thêm, cóp nhặt từng đồng đưa vào quỹ tiết kiệm riêng.
Tôi làm vậy vì rất muốn li hôn chồng. Song tôi biết, nếu muốn li hôn thì tôi nhất định phải độc lập được về tài chính. Do đó, tôi cần thêm thời gian để xây dựng nền tảng thật vững chắc cho mình. Bởi nếu ra khỏi nhà chồng lúc này, tôi chỉ bế con ra đi với 2 bàn tay trắng.
Tôi đã quyết tâm không cam chịu cả đời như vậy. Nhất định sẽ có ngày không xa mẹ con tôi sẽ hiên ngang bước ra khỏi ngôi nhà đó (Ảnh minh họa)
Chính vì thế nên hơn 1 năm qua tôi vẫn nhẫn nại ở lại đây với người chồng tôi khinh thường. Tôi cần mẹ chồng trông con để đi làm, cần người chồng trên danh nghĩa chu cấp tiền bạc để nuôi con và sinh hoạt hàng ngày. Giờ tôi kệ anh muốn đi đâu làm gì tùy ý, không bao giờ hỏi han. Tôi coi anh như cái máy ATM, đến hạn đưa tiền cho tôi là được. Còn tôi, tôi cứ cố gắng lầm lũi gắng sức tích lũy để có chút vốn liếng riêng.
Tôi đã quyết tâm không cam chịu cả đời như vậy. Nhất định sẽ có ngày không xa mẹ con tôi sẽ hiên ngang bước ra khỏi ngôi nhà đó. Tôi sẽ ngẩng cao đầu cười và bước qua mặt người đàn ông đã chà đạp lên cuộc đời tôi. Và sau đó, tôi và con sẽ sống thật tốt. Tôi thề sẽ làm được điều đó các bạn ạ!