Sự nhẫn nhịn của mẹ khiến anh trai tôi phải rớt nước mắt quỳ xin tha thứ
Những lời nói của chị ta giữa phòng khách nhà tôi rành rọt như trăm ngàn lưỡi dao, anh trai tôi chỉ biết ôm đầu gục xuống đất, không nói nên lời.
Anh trai tôi, đẹp trai, học giỏi, tốt nghiệp tài chính ở một trường danh tiếng, là chàng trai đáng mơ ước của biết bao cô gái. Nhưng chị dâu tôi lại là một người con gái không học hành gì nhưng được trời phú cho nhan sắc, mồm mép hơn người nên làm anh tôi say như điếu đổ.
Tốt nghiệp đại học xong, anh đưa chị ta về ra mắt và đòi tố chức đám cưới bằng được. Gia đình tôi không ai đồng ý, không phải chê chị ta nghèo, không có nghề nghiệp gì mà vì chị ta có một quá khứ đáng nể. Học hết cấp 3 chị ta nghỉ học, làm đủ nghề để kiếm sống. Trước anh trai tôi, chị ta yêu và có một thời gian dài sống như vợ chồng với người đàn ông khác. Rồi chia tay không rõ lý do, thậm chí có tin đồn rằng chị ta có chửa nên người yêu chạy làng.
Bố mẹ tôi nhất quyết không đồng ý, phản đối đến cùng. Khuyên giải anh trai tôi không được nên mẹ tôi gặp gỡ nói chuyện với chị ta. Thật trơ trẽn, chị ta tỏ ra thách thức mẹ tôi và nói nhất quyết phải cưới bằng được anh trai tôi, và mẹ tôi phải hối hận khi cấm đoán chị ta.
Tất cả người thân, họ hàng ai cũng nhận ra sự ngang ngược hỗn láo và gần như không ai chấp nhận được quá khứ “bất hảo” của chị dâu. Nhưng mọi lời khuyên với anh tôi trở nên vô nghĩa. Họ về sống chung với nhau và cắt đứt liên lạc với gia đình, anh trai tôi tỏ ý oán thán bố mẹ, anh em. Gia đình tôi rất buồn, mẹ tôi thì suy sụp, già đi trông thấy.
Phận làm em, đã nhiều lần tôi đến và gặp anh, khuyên anh nhưng đã không nghe anh lại còn chửi tôi là người lắm chuyện. Chị ta nhiếc móc và cầu cho tôi sau này cũng bạc phận, không được nhà chồng chào đón như chị ta. Tôi ghê sợ và từ bỏ suy nghĩ khuyên giải anh.
Phận làm em, đã nhiều lần tôi đến và gặp anh, khuyên anh nhưng đã không nghe anh lại còn chửi tôi là người lắm chuyện. (Ảnh minh họa)
3 năm trôi qua, họ sống cùng nhau và có 1 bé trai 2 tuổi. Từ khi biết tin chị ta sinh con, lại chứng kiến cảnh cháu sống không sung sướng gì vì anh chị thiếu điều kiện chăm sóc, mẹ tôi đã nhiều lần hạ mình đến xin lỗi vợ chồng anh trai để đón họ về. Nhưng chị ta không chịu. Cho tới khi cháu được 2 tuổi, vợ chồng họ nợ ngập đầu, chị ta mới đồng ý.
Mẹ nói trong nước mắt “Mẹ xin lỗi các con và cháu, mẹ đã sai khi phủ nhận tình yêu của 2 đứa để cả gia đình phải khổ”. Tôi thấy thương mẹ quá, chắc hẳn mẹ phải cố gắng, phải nhẫn nhịn lắm mới nói những câu như thế với chị ta được. Vậy mà chị ta còn vênh mặt lẩm bẩm: “Biết sớm thì đâu có ngày nhục như hôm nay. Thấy có cháu nội là quay ngoắt thái độ”. Mẹ tôi nghe được nhưng chỉ nuốt vào trong mà không nói gì. Còn tôi sợ hỏng việc của mẹ cũng không dám trách móc chị ta.
Sau hôm đó, bố mẹ tôi đón cả gia đình nhỏ của anh về sống trong ngôi nhà của gia đình. Và thực sự mẹ tôi hoàn toàn thay đổi, chăm sóc chị ta, yêu chiều và chăm lo cho cháu. Nhìn mẹ tôi cố gắng hòa hợp với vợ chồng anh, tôi vừa xót mẹ, vừa cảm thấy buồn vì anh trai.
Thế nhưng, mẹ tôi chăm sóc cháu và chị dâu bao nhiêu thì chị ta lại yêu sách, ngang ngược bấy nhiêu. Ban đầu là cãi láo với mẹ tôi, tôi góp ý với anh trai về vợ anh thì mẹ luôn nói để cho chị dâu thêm thời gian thích nghi với cuộc sống gia đình lớn. Mẹ tôi càng nhịn thì chị ta càng quá quắt.
Sau vài tháng, chị ta nói sống cùng bố mẹ chồng quá ngột ngạt, nên đòi ra ở riêng. Ở riêng cũng được nhưng chị ta lại đòi mẹ tôi phải mua nhà, mua xe và đứng tên chị ta. Chị ta nói, mẹ tôi phải bù đắp cho chị ta 3 năm sống khổ sở với anh trai tôi, lại vất vả sinh ra cháu nội cho bà.
Gia đình tôi rất ngạc nhiên về mức độ trơ trẽn, ngang ngược của chị nhưng lại choáng váng về quyết định của mẹ tôi. Hôm đó ăn tối xong, mẹ tôi gần như cầu xin bố tôi đồng ý với yêu cầu mua nhà, mua xe của chị ta. Không ai tin nổi người đàn bà mang tiếng “sắt đá” như mẹ tôi lại chịu làm theo yêu cầu của cô con dâu mới được thừa nhận. Mẹ tôi chỉ đưa ra một lí do cho quyết định của bà là vợ chồng anh trai tôi đã khổ nhiều và sinh cho bà đứa cháu nội đáng yêu. Cho như thế là quá ít so với sự hi sinh đó. Tôi thấy thương mẹ và giận anh chị vô cùng. Nhưng biết làm sao, đành ngậm ngùi cho yên chuyện.
Bố tôi đứng ra vay ngân hàng một khoản lớn, mua trả góp một căn nhà chung cư, nhưng do thủ tục pháp lý nên căn nhà vẫn đứng tên bố tôi. Chị ta lúc đầu không chịu, nhưng mẹ tôi bảo, sau khi trả hết nợ, sang tên cho chị ta chưa muộn, nên chị ta đành gật đầu.
Sau khi đòi gì được nấy thì chị ta càng lên mặt rõ ràng. Được xe, được nhà, giờ chị ta đòi chia tài sản để kinh doanh độc lập. Thấy vợ quá đáng, trơ trẽn quá, anh trai tôi góp ý, thậm chí cầu xin chị đừng cư xử cạn tình như thế. Không nghe mà chị còn to tiếng cãi vã, thường xuyên lấy lí do nọ kia để ép anh trai tôi phải họp gia đình, yêu cầu bố mẹ chia tài sản.
Sự nhẫn nhịn của mẹ tôi đã khiến anh trai phải rớt nước mắt quỳ gối xin lỗi. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi biết chuyện, nói chuyện với chị ta rằng bố mẹ còn khỏe, để ông bà lo, tài sản sau này cũng chia cho các con các cháu thôi. Chị ta chẳng những coi thường chồng còn to tiếng quát chửi mẹ tôi là rách chuyện, trước sau gì cũng cho, cho luôn đi để chị ta “tự xử” với tài sản của mình.
Nhìn thấy anh trai tôi bất lực trước vợ, tôi nói chị đừng cạn tình thế, rồi chị cũng sẽ có thứ mình muốn đừng ép bố mẹ. Chị ta quay sang mắng tôi: “ Không đến lượt cô góp ý, cô là phận gái, muốn tranh giành thì sau này về nhà chồng cô mà tranh, ở nhà này không có phần cho cô”.
Thấy vợ hỗn láo với gia đình, anh trai tôi không kìm được giận, đã tát chị dâu một cái. Chị ta lồng lộn lên chửi rủa và nói: “Anh nghĩ tôi chịu nhẫn nhục bao nhiêu năm trời để làm gì, để sống khổ sở à? Anh nghĩ tôi yêu anh nhiều đến mức bất chấp mọi thứ sao? Nếu không vì tài sản của gia đình anh thì tôi cũng không thèm anh đâu, anh tưởng anh quý báu lắm à? Nếu anh không nói được bố mẹ anh chia tài sản thì chúng ta li hôn”.
Những lời nói của chị ta giữa phòng khách nhà tôi rành rọt như trăm ngàn lưỡi dao, anh trai tôi chỉ biết ôm đầu gục xuống đất, không nói nên lời.
Sau hôm đó, chị ta dọn ra khỏi nhà tôi không nói một lời. Anh thông báo với gia đình sẽ li hôn và giành quyền nuôi con. Anh quỳ xuống xin bố mẹ tha thứ vì không nghe lời, vì yêu mù quáng. Sau khi nghĩ lại, chị ta cũng choáng váng, cầu xin bố mẹ và anh trai tôi nhưng không ai đồng ý tha thứ cho chị ta. Tôi nghĩ lúc đó chắc chị ta giận quá, lại tự tin quá mức, không nghĩ anh trai tôi dám đuổi chị ta.
Tôi cảm thấy vô cùng vui mừng vì cuối cùng anh tôi cũng đã suy nghĩ lại. Sắp tới, chắc chắn cuộc chiến tranh quyền nuôi con của anh sẽ diễn ra. Đứa cháu sẽ là người hứng chịu khổ đau nhiều nhất, nhưng nếu nó sống với người mẹ như thế, tương lai sau này cũng rất mịt mờ, có phải không mọi người?