Nhìn con gái 2 tuổi ăn cơm trộn đường mà nước mắt tôi chảy dài hối hận còn chồng giận dữ đập bàn bỏ đi trong bất lực
Tôi thương con gái bao nhiêu thì càng hối hận vì quyết định khi đó bấy nhiêu.
Tôi có cuộc sống khá kham khổ. Ngày đó, khi biết có thai, chồng tôi đã bảo phá thai đi, đợi khi nào kinh tế ổn định hơn thì sinh con. Anh nói kinh tế khó khăn, sinh con ra rất tội nghiệp cho con. Anh muốn con được sống trong sự đầy đủ chứ không phải thiếu thốn và thua thiệt bạn bè. Khi đó vợ chồng tôi mới cưới, đang xây nhà với 90% số tiền đi vay mượn. Nợ nần ngập đầu, chồng tôi sợ không thể chăm sóc con chu đáo được.
Nhưng tôi lại không đồng ý với suy nghĩ đó. Tôi kiên quyết giữ con lại bởi tôi sợ phải phá thai, sợ những biến chứng có thể xảy ra khi phá thai và sợ sự ám ảnh sau này. Vả lại, tôi nghĩ trời sinh voi sinh cỏ, cứ sinh con ra rồi cứ lay lắt sống qua ngày là được, dù có thiếu thốn nhưng có con là hạnh phúc. Tôi và chồng cũng đi làm, đều có lương thì sao lại sợ con đói khổ.
Vợ chồng tôi tranh cãi nhau nhiều về chuyện đó. Nhưng rồi trước sự kiên quyết của tôi và bản năng làm cha của mình, anh cũng xuôi theo. Không ngờ, đứa bé lại bị sinh non do tôi đi làm đường xa và tiêu tốn rất nhiều tiền bạc. Vì sinh non nên con rất yếu ớt và bị bệnh tim bẩm sinh. Thời gian ở viện của tôi cũng nhiều hơn ở nhà nên tôi bị công ty sa thải vì không hoàn thành công việc sau thời gian nghỉ thai sản. Chúng tôi rơi vào tình trạng túng thiếu khủng khiếp.
Mỗi lần con nhập viện là mỗi lần hai vợ chồng chạy đôn chạy đáo vay tiền. Thậm chí tôi còn phải quỳ xuống van xin người ta cho vay vì đã nợ họ quá nhiều. Vì con, chúng tôi phải thế chấp cả căn nhà mới xây để chữa bệnh.
Túng thiếu quá khiến vợ chồng tôi luôn cảm thấy quá tải, bất lực. Chồng tôi cáu gắt, chẳng nở được nụ cười. Đặc biệt mỗi khi con nhập viện tái khám, anh không bao giờ nói chuyện với tôi. Anh luôn đổ lỗi cho tôi, nói rằng nếu tôi nghe lời anh thì đã không đến đường cùng hôm nay.
Hiện tại con tôi đã 2 tuổi nhưng vẫn nay ốm mai đau nên tôi chưa thể bỏ con để đi làm được. Hôm qua, vợ chồng tôi mới từ bệnh viện về, bệnh tim của con tôi đã cải thiện được rất nhiều nhưng tiền bạc trong nhà cũng cạn kiệt mất rồi.
Chiều nay, nấu cơm xong, tôi không còn đồng nào mua thức ăn nữa. Vợ chồng tôi ăn cơm với muối ớt còn con gái 2 tuổi ăn cơm với đường. Nhìn con cố nuốt cơm rồi uống nước mà tôi không kiềm được nước mắt. Chồng tôi đỏ hoe mắt, đập bàn đứng dậy bỏ đi trong bất lực.
Trời ơi, nếu tôi biết trước thế này, có lẽ tôi đã không sinh con ra rồi. Tôi cứ nghĩ trời cho thì mình giữ, nào ngờ có nhiều biến cố như thế. Giờ thì con sống túng thiếu, thiệt thòi đủ đường, đến con búp bê cũng là của người ta cho chứ tôi không mua được cho con. Nhìn con, tôi vừa thương con vừa giận mình. Tôi giữ con, sinh con, chăm con thế này là đúng hay sai đây?
(myhanh...@gmail.com.vn)