Mất con trong đau đớn, tôi không thể nguôi ngoai được nỗi đau nhà chồng đối xử với tôi
Trước đây, tôi mạnh mẽ, hồn nhiên bao nhiêu thì bây giờ tôi trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn bấy nhiêu.
Tôi xuất thân từ một gia đình nghèo khổ. Nhưng bố mẹ tôi luôn tạo điều kiện tốt nhất cho tôi học hành đến nơi đến chốn. Mẹ tôi hay nói chỉ có con đường học mới là sự giải thoát cho cuộc sống nghèo khổ này. Hai người không muốn sau này tôi cũng sống khổ sở như họ. Nhưng giờ, tôi lại ước gì được sống thiếu thốn mà hạnh phúc, lúc nào cũng có thể cười được như bố mẹ mình.
Tốt nghiệp một trường đại học lớn nhất nhì Sài Gòn, tôi xin vào một công ty nước ngoài làm, lương tháng tính bằng đô nhưng công việc cũng rất căng thẳng. Làm được vài tháng thì tôi quen chồng mình. Anh chẳng ai khác mà chính là phó giám đốc công ty, cũng là con trai tổng giám đốc. Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên trong buổi tuyển dụng nhân viên mới. Anh là người phỏng vấn tôi.
Trong thời gian yêu anh, tôi cũng nhận được rất nhiều lời khuyên can của mọi người. Đa số họ đều kể về tình sử của anh cho tôi nghe và nói về sự không tương xứng gia thế. Nhưng tôi bỏ qua tất cả để yêu anh, và rồi làm vợ anh. Tôi nghĩ chỉ cần mình thông minh, mạnh mẽ, có năng lực thì không ai có thể làm khó mình. Chẳng phải bố chồng cũng rất thương tôi đó sao?
Tôi luôn tự tin mình sẽ sống tốt trong nhà anh. (Ảnh minh họa)
Vậy mà ngay ngày cưới trước mặt quan viên hai họ, mẹ chồng tôi đã mỉa mai rằng nhà tôi quá nghèo, chẳng bằng một cái góc móng tay nhà bà. Bố chồng tôi phải giả vờ ho ra hiệu thì bà mới im lặng. Còn cô em chồng thì xem tôi như con ở. Em ấy lúc nào cũng nói thao thao về những cô người yêu trước của chồng tôi. Nào là xinh đẹp, giỏi giang, chân dài, gia thế... Như kiểu tôi chẳng bằng một phần vạn các cô ấy.
Về làm dâu, tôi bị buộc nghỉ việc để chăm sóc nhà chồng dù không hề muốn. Sống trong một căn biệt thự giữa trung tâm nhưng tôi chẳng khác nào con ở. Em chồng muốn sai gì thì sai, muốn mắng gì thì mắng. Em ấy lúc nào cũng gọi tôi là “Ô-kin”. Tôi hiểu, đó là từ ô-sin nói nhại đi. Trong mắt em ấy, tôi chỉ là một người giúp việc không hơn không kém.
Có nhiều sự việc em chồng thể hiện ra mặt sự khinh miệt đối với tôi.
Mẹ chồng tôi cũng chẳng khá hơn. Suốt ngày bà hết đi khiêu vũ lại đi chơi. Hết đi spa lại đi du lịch nên chẳng mấy khi ở nhà. Mà nếu có ở nhà thì cũng lấy tay chùi cầu thang xem còn bụi không rồi sai tôi lau lại. Hay vứt ra một đống váy vóc đắt tiền để tôi giặt ủi.
Tôi cảm giác mình sống tràn ngập trong hận thù. (Ảnh minh họa)
Vốn chán nản nhà chồng, chỉ cần chồng còn thương thì tôi còn dễ sống. Đằng này chồng tôi suốt ngày đi làm rồi chỉ biết đàn đúm bạn bè, gái gú. Tôi bầu 3 tháng anh ta còn chẳng biết. Cứ rượu vào, về nhà đến tận khuya cũng đòi hỏi chuyện ấy. Hôm đó, tôi thấy bụng khó chịu nên không cho. Không ngờ, anh ta lại xô tôi ngã từ trên giường xuống.
Đến khi thấy tôi ra máu anh ta mới hoảng hốt kêu bố chồng dậy đưa tôi đi viện. Mẹ chồng, em chồng tôi chạy ra nhìn rồi lại vào ngủ. Tôi mất con trong đau đớn thế đấy.
Hiện tại tôi vẫn đang ở nhà mẹ để dưỡng sức sau khi sảy thai. Trong đầu tôi không thể nào nguôi ngoai được những gì họ đã đối xử với tôi. Tôi cảm giác mình sống tràn ngập trong hận thù. Tôi nên làm sao đây? Trả thù hay bỏ đi tất cả để làm lại từ đầu?