Tôi bị người yêu cũ trả đũa (Phần ba)
Bị dồn vào đường cùng, mẹ bàn với tôi sẽ đi "lừa" cô Tư nhà hàng xóm để con có bố.
Phải nửa tiếng sau tôi mới hoàn hồn từ nhà người yêu về lại phòng trọ. Cả đêm hôm đó, tôi lại đi lang thang với suy nghĩ bỏ con. Nhưng tôi không muốn. Tôi sợ di chứng, càng sợ những nỗi ám ảnh nếu mình bỏ nó. Sau mấy ngày mà tôi sút xuống 38 kí vì suy nghĩ quá độ. Vì quá mệt mỏi nên tôi ngất xỉu khi đang làm. Sau đó, tôi được bệnh viện cho nghỉ phép hai tuần để dưỡng sức.
Tôi thu dọn về quê, dự định sẽ ở chơi với bố mẹ vài hôm rồi tự nguyện xin đi công tác Sài Gòn một thời gian. Sau đợt công tác, tôi sẽ ở hẳn trong ấy, rồi sinh con luôn để tránh điều tiếng. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính.
Mẹ tôi nhìn đã biết tôi bầu. Mẹ khóc suốt hai ngày nhưng vẫn cố giấu bố tôi. Sau cùng, mẹ bảo tôi chịu khổ, chịu nhục một chút, chấp nhận lấy con cô Tư (hàng xóm gần bên nhà tôi) để hợp thức hóa đứa trẻ.
Tôi sững người. Con cô Tư, tôi vốn biết rõ hơn ai hết. Anh ta hơn tôi 2 tuổi nhưng khù khờ, thần kinh không được bình thường. 27 tuổi vẫn chỉ ở nhà mẹ nuôi. Tôi lấy anh ta chẳng khác nào dấn thân vào địa ngục lần 2.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra nhanh đến nỗi ai cũng bất ngờ. (Ảnh minh họa)
Nhưng mẹ tôi nói cô Tư rất hiền, lại chỉ có một đứa con trai. Chồng cô mới mất, để lại nhiều tài sản và đất đai. Nếu tôi chấp nhận lấy anh ta, cô ấy chắc chắn thương chiều tôi. Rồi tôi sinh cháu cho cô ấy, cô ấy càng chiều tôi hơn nữa. Sau này nếu không muốn sống nữa vẫn có thể ly hôn, chỉ cần hợp thức hóa cái thai trong bụng.
Ngẫm đi ngẫm lại, tôi đồng ý. Vì gần nhà nên tôi thường xuyên sang nhà cô Tư chơi. Thành-con cô ấy- cũng thích chơi với tôi lắm. Quả nhiên không ngoài mong đợi của tôi, chỉ mấy ngày sau, Thành đã một hai đòi mẹ phải cưới tôi cho anh ta. Khi mẹ Thành sang nói chuyện, mẹ tôi cũng làm bộ một chút. Tôi cũng tỏ vẻ không muốn cưới. Cô ấy theo nói suốt hai ngày sau, tôi mới chịu.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra nhanh đến nỗi ai cũng bất ngờ. Đêm tân hôn, Thành ngây ngô ôm gối xuống nền nhà nằm, nhường giường lại cho tôi. Anh nói anh thương tôi, không muốn tôi nằm lạnh. Nhìn Thành, nỗi cay đắng trong tôi cứ trào lên. Tôi xót cho tôi, xót cho Thành. Tôi còn tự hỏi tôi trở nên độc ác, thủ đoạn như vậy từ khi nào?
Sau khi cưới, tôi không ở trọ nữa mà đi đi về về. Mãi sau đó cả tuần, Thành mới đụng vào người tôi. Nhưng mọi thứ đều rất vụng dại, nhanh chóng. Mọi người trong làng thấy bụng tôi ngày càng to thì đồn đoán tôi có bầu nên chọn Thành úp sọt. Họ cho rằng một người như tôi không thể nào lấy Thành làm chồng được.
Đêm tân hôn, Thành ngây ngô ôm gối xuống nền nhà nằm, nhường giường lại cho tôi. (Ảnh minh họa)
Mỗi khi nghe thế, mẹ chồng tôi đều gạt đi. Mẹ khẳng định rằng tôi và Thành là bạn từ nhỏ, có tình cảm cũng thường tình. Thành tuy thần kinh không được ổn định như người khác nhưng tính tình hiền lành, lại chiều chuộng tôi. Nói chung, chẳng ai nói xấu được tôi khi mà mẹ chồng bênh kỹ như thế.
Biết tôi có bầu, mẹ chồng tôi mừng lắm. Mỗi ngày, bà đi chợ đều mua một bịch nước mía cho tôi. Rồi bà còn nấu gà hầm, giò hầm cho tôi ăn. Bà không cho tôi đụng vào bất cứ thứ gì trong nhà nữa. Mẹ tôi đã nói đúng, lấy Thành, tôi không khổ, mà còn sung sướng hơn rất nhiều. Chỉ có điều, đôi lúc mẹ nhìn tôi rồi thở dài, tôi biết trong lòng mẹ cũng lấn cấn chuyện lừa cô Tư và Thành lắm, nhưng trót lỡ rồi thì phải lo cho bản thân thôi.
Đến khi tôi sinh con đầy tháng, ngày làm lễ đầy tháng, mẹ chồng đưa tôi cuốn sổ tiết kiệm với số tiền lên tới 300 triệu. Bà nói cái này là để tặng đứa con của tôi. Bà biết đứa bé này không phải là con của Thành nhưng bà vẫn muốn giữ cho Thành một mái nhà, nếu chẳng may bà có mệnh hệ gì. Bà tin vào nhân cách của tôi, dù tôi không thương Thành nhưng tôi vẫn sẽ đối xử tốt với Thành.
Tôi sững người đánh rơi cả cuốn sổ trên tay. Tôi đâu ngờ mẹ chồng lại tốt với tôi như thế. Bà ra khỏi phòng rồi tôi mới dám khóc...
(Còn tiếp)