Nhưng ngay từ lúc bước vào sảnh tiệc, Hoàng đã bắt đầu thấy không ổn.
Tôi đứng chết lặng giữa quán cà phê, trong đầu tôi lúc đó là hàng loạt câu hỏi dồn dập.
Tôi đọc đúng 3 lần cho chắc, rồi ngồi thừ ra như người vừa bị hắt gáo nước lạnh vào mặt.
Lúc sống cùng nhau, tôi coi tất cả đó là trách nhiệm của cô ấy, đến khi mất rồi, tôi mới nhận ra đó là chăm sóc.
Lý do ly hôn nghe buồn cười nhưng đúng là như vậy: chẳng ai sai, chỉ có cả hai đều… quá đúng.
Cô bật khóc ngay trong phòng siêu âm...
Tim tôi đập nhanh theo một phản xạ khó hiểu.
Anh ta đứng im, mặt trắng bệch, còn tôi thì bước đi, nhẹ đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên.
Tôi suy nghĩ rất kỹ. Đây là cơ hội mà tôi không thể bỏ qua.
Nhưng cuối cùng, tôi chỉ ngồi im, lặng lẽ và cảm thấy bức bối đến mức đau đầu.