5 năm làm dâu, lần đầu tiên tôi bật khóc vì câu nói của mẹ chồng
Sao mẹ chồng có thể nói về tôi như thế chứ? 5 năm làm dâu, tôi đã sống hết mình với gia đình chồng rồi mà.
Ngay sau khi cưới, vợ chồng tôi đã sống chung với bố mẹ chồng vì chồng tôi là con trai độc nhất. 5 năm qua, tôi luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, trách nhiệm của một người con dâu. Bố mẹ chồng tôi là giáo viên về hưu, chú trọng nề nếp ngày trước. Nhất là mẹ chồng tôi, bà ít nói nhưng một khi đã nói điều gì thì chuẩn mực, rõ ràng. Vì thế, trong nhà, mọi chuyện lớn nhỏ, đa số do mẹ chồng quyết định.
Làm dâu một gia đình nề nếp, tuy không dễ dàng nhưng tôi ngầm hiểu chỉ cần mình thuận theo lời dạy bảo và mọi sự quyết định của bố mẹ chồng thì cũng không xảy ra mâu thuẫn gì. Nhờ cách sống nhún nhường, không can thiệp sâu vào chuyện của nhà chồng mà tôi luôn giữ được hòa khí trong nhà, cũng chưa để xảy ra xích mích với bố mẹ chồng. Tôi luôn xem đây là điều thành công trong cuộc sống làm dâu của mình.
Cho đến mấy hôm trước, tôi vô tình nghe câu than thở của mẹ chồng với cô hàng xóm. Hôm đó nhà chồng tôi có đám giỗ lớn. Và như thói quen trước giờ, tôi đưa mẹ chồng đi chợ nhưng không bao giờ hỏi mẹ mua gì, cần gì, thiếu gì. Mẹ mua gì thì tôi trả tiền thứ đó, cầm xách về nhà thôi.
Cô hàng xóm qua phụ giúp mẹ tôi nấu nướng rồi nói chuyện qua lại về con dâu của 2 nhà. Mẹ chồng tôi bỗng thở dài nói: "Hồi giờ cưới dâu nhưng cái Vi nó giữ khoảng cách quá, chẳng bao giờ đả động hỏi han mẹ chồng làm gì, cần gì. Nói ra thì mất lòng chứ tôi thấy con dâu chẳng khác gì người dưng, xa cách lạnh nhạt".
Tôi vào phòng, chốt cửa lại rồi khóc bên trong. 5 năm nay, tôi cố giữ khoảng cách với mẹ chồng cũng vì không muốn có mâu thuẫn xảy ra. Vậy mà trong mắt mẹ chồng, tôi lại chẳng khác gì người dưng.
Tối, tôi kể cho chồng nghe trong sự ấm ức. Bất ngờ là chồng tôi cũng cho rằng tôi sống quá khép kín, không thân thiết với mọi người trong nhà. Kiểu sống của tôi khiến mọi người cảm thấy khó gần, khó kết thân dù chung sống trong một nhà, ăn cùng một mâm cơm. Chồng hi vọng tôi mở lòng hơn, đừng đoán già đoán non, đừng sợ hãi mà hãy tự tin và thoải mái trò chuyện, tâm sự cùng bố mẹ chồng. Tôi cũng muốn như thế lắm chứ nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cảm thấy khó thực hiện. Có cách nào để kết thân với bố mẹ chồng không, mong mọi người giúp tôi.