Tôi bật khóc khi con nhận ma-nơ-canh là bố
Là một người mẹ đơn thân, khi nhìn con gái ôm chặt chân một ma-nơ-canh nam và gọi là bố khiến tôi không thể không suy nghĩ lại.
18 tuổi, tôi rời quê lên thành phố học tập. 22 tuổi tôi ra trường và được nhận vào làm trong một công ty xuất nhập khẩu. Ngoại hình của tôi khá, giao tiếp tốt, cũng có nhiều người theo đuổi từ thời đại học nhưng bản thân tôi lại không thích một ai. Năm 23 tuổi, tôi gặp anh. Anh 29 tuổi, là đối tác của công ty tôi. Chúng tôi quen nhau, âm thầm nhắn tin cho nhau rồi hẹn hò và trở thành người yêu của nhau. Tình yêu của chúng tôi rất đẹp, không nhiều sóng gió và thử thách, chỉ toàn lãng mạn hài hòa. Một năm sau khi ở bên nhau, tôi phát hiện ra mình mang bầu. Tôi không hề hoảng hốt lo sợ khi mình chưa chồng mà chửa. Tôi tin vào tình yêu của anh dành cho tôi, tôi nghĩ khi tôi nói chuyện này ra chúng tôi sẽ làm đám cưới.
Hôm đó tôi chuẩn bị một bữa tối rất lãng mạn, định bụng nói cho anh biết chuyện vui này. Thế nhưng khi tôi chưa kịp nói thì anh đã thông báo cho tôi biết, anh được lên chức giám đốc khu vực và bị điều vào Đà Nẵng làm việc. Tôi hoảng hốt báo cho anh biết tôi có bầu. Cứ tưởng anh sẽ vui mừng, đem tôi đi Đà Nẵng cùng. Không ngờ anh lại bực bội quát lên “Ôi trời, sao em không cẩn thận như vậy? Giờ anh đang tập trung cho sự nghiệp, vợ con vào rồi thì làm được gì nữa”.
Tôi rất buồn, tôi hỏi anh vậy giờ anh tính sao? Anh suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng bảo tôi “Thôi bỏ đi em ạ. Chúng mình còn trẻ, tương lai còn dài, sau này muốn mấy đứa mà chẳng được”. Nghe giọng điệu của anh như một gã sở khanh chính hiệu, tôi thất vọng vô cùng. Tôi hỏi anh “Anh không muốn cưới em phải không? Cưới rồi em bỏ việc theo anh vào Đà Nẵng”. Anh giãy nảy “Không được, giờ mà cưới rồi sinh con thì anh làm sao có thời gian dành cho sự nghiệp. Em phải xác định được cái gì quan trọng hơn chứ? Em mà không bỏ thì anh mặc kệ em đấy”.
Làm mẹ đơn thân rất vất vả nhưng vì con, tôi đã vượt qua được hết (Ảnh minh họa)
Tôi không thể tiếp tục nghe anh nói được nữa. Tôi là người giàu tình cảm, huống chi tôi đang mang một sinh mạng trong người, đâu thể vì vài ba câu nói của anh hay vì tương lai chưa biết như thế nào của tôi để từ bỏ con được. Vì thế, tôi chia tay anh và quyết định trở thành một bà mẹ đơn thân. Tôi bảo với anh rằng tôi sẽ tự mình sinh và nuôi dưỡng con, không cần một người bố cạn tình cạn nghĩa như anh. Anh tìm cách khuyên giải tôi song thời gian anh phải đi Đà Nẵng rất gấp, vì vậy mà anh nói sẽ gọi điện cho tôi.
Từ ngày anh đi, tôi thay đổi chỗ ở, bỏ luôn số điện thoại cũ. Bắt đầu cuộc sống mới. Tôi mặc kệ lời chê trách khinh miệt của mọi người, vẫn đi làm đều đặn để tiết kiệm chờ tới lúc sinh con. Cuộc sống khá khó khăn, tôi cũng không dám nói với gia đình mình mang bầu. Tôi chỉ tìm được sự giúp đỡ từ một cô bạn gái rất thân hồi đại học. Tôi còn phải “mượn” bạn trai cô ấy giả làm chồng mình trong vài cuộc giao lưu trong công ty.
Vài tháng sau, tôi sinh được một cô con gái hơn 3kg, trộm vía rất đáng yêu. Khó khăn chồng chất khó khăn khi làm một người mẹ đơn thân, nhưng vì con tôi đều cắn răng vượt qua. Căn phòng trọ chỉ có hai mẹ con, thỉnh thoảng cô bạn thân sẽ mua thực phẩm giúp tôi. Khi con được hơn một tháng, tôi đã phải bế cả con theo mỗi lần đi chợ. Nhưng dần cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Khi con được 5 tháng thì bố mẹ tôi ở quê biết chuyện. Mẹ tôi vừa khóc vừa đánh tôi vì dại dột và cũng vì thương tôi. Sau rồi mẹ tôi cũng ở lại trông con cho tôi đi làm, để mình bố về quê.
Cuộc sống của tôi cũng có chút thoải mái hơn vì được nhờ mẹ. Nhưng bên cạnh đó, mẹ tôi luôn cằn nhằn tôi giờ biết lấy chồng như thế nào? Làm sao lấy được người tốt, tử tế và thành đạt nữa…? Tôi không buồn vì những chuyện đó. Với tôi chỉ cần con gái cưng ngoan ngoãn, hay ăn chóng lớn là được.
Con được hơn một tuổi, mẹ tôi mắc bệnh đau lưng nên về quê ở. Vì quê tôi vẫn cổ hủ lạc hậu nên tôi không thể đưa con về được. Tôi cho con đi nhà trẻ, chiều đến đón con về rồi hai mẹ con lại quây quần. Chứng kiến con từng bước trưởng thành mà tôi rất vui. Tôi cố gắng làm nhiều điều để con không cảm thấy thiếu vắng tình thương của bố.
Khi con gái được 2 tuổi rưỡi, con rất hay hỏi tôi về người đàn ông đứng cạnh tôi bên bức ảnh. Tôi đã xóa hết, vứt hết những kỷ niệm về người đàn ông bội bạc cũ, nhưng trong trái tim vẫn không quên được anh ta. Vì thế mà tôi giữ lại một bức ảnh chụp tôi đang cười rất vô tư, bên cạnh là một người đàn ông mặc quần bò áo phông nhưng đội mũ lưỡi trai quay đi chỗ khác nên không nhìn rõ mặt. Tôi trả lời cho có lệ với con “Đó là bố của con. Bố đang đi công tác, rồi sau bố về sẽ đến thăm con”.
Sau rồi con không hỏi thêm gì nữa, 2 tuần trước khi tôi dẫn con tới một cửa hàng thời trang. Vừa vào đến nơi, con đã đứng lặng thinh nhìn một ma-nơ-canh nam mặc quần bò áo phông đội mũ lưỡi trai. Sau đó, trước sự bất ngờ của tôi và nhân viên bán hàng, con lao đến ôm chầm chân ma-nơ-canh đó và liên tục gọi bố… bố…
Nhìn con vừa khóc vừa ra sức lay gọi ma-nơ-canh là bố mà tôi không sao kìm được nước mắt (Ảnh minh họa)
Nhìn cảnh con nhận ma-nơ-canh làm bố, tôi đã không kìm nén được xúc động nên bật khóc tại chỗ. Tôi không ngờ con gái tôi lại nhớ và mong muốn có một người bố như vậy. Con gác chân lên chân ma-nơ-canh đòi trèo lên để được bế. Con vừa khóc vừa ra sức lay gọi ma-nơ-canh đến mức nhân viên bán hàng phải tiến lên giữ chặt ma-nơ-canh kẻo đổ. Còn tôi thì trái tim như bị cắt ra từng khúc vì thương con.
Hôm đó, tôi phải rất vất vả mới dỗ dành được con. Sau ngày đó, tôi nhận ra rằng con tôi rất cần có một người bố. Không ai thay thế được tình cảm của bố, sự hiện diện của bố trong sự trưởng thành của con được. Nhưng tôi chưa sẵn sàng để mở lòng mình ra. Thú thật tôi vẫn còn mong chờ một ngày nào đó người yêu cũ sẽ quay về tìm tôi và biết rằng tôi chưa lấy chồng hiện vẫn nuôi con rất ổn. Tôi không có ý chờ anh ta, nhưng tôi muốn làm anh ta dằn vặt, hối hận. Tôi có nên tiếp tục làm mẹ đơn thân và chờ đợi hay tìm một người bố thật cho con ngay lập tức?