"Hóa điên vì chồng dẫn gái về nhà khi tôi vừa sinh con được 8 ngày"
Tôi không còn nhớ được, đêm đó tôi đã bế con gái non nớt chỉ mới sinh được 8 ngày tuổi về nhà ngoại cách đó 15km thế nào. Nhưng nghe mẹ tôi kể lại rằng, khi bà mở cửa đón mẹ con tôi, tôi như một người đã hóa điên.
Chỉ còn 1 tuần nữa, tôi sẽ kết thúc hơn 2 tháng điều trị bệnh tại Bệnh viện Tâm thần Trung Ương. Nếu những bệnh nhân khác mong ngóng ngày trở về 1 thì tôi mong ngóng ngày trở về nhà 10. Bởi vì tôi nhớ con đến cồn cào, đến phát khóc mỗi đêm. Khổ thân con gái nhỏ của tôi, mới 8 ngày tuổi đã phải xa mẹ đúng lúc cần hơi ấm và sự chăm sóc của tôi nhất. Tôi đã là người mẹ quá tồi tệ khi phải vào đây điều trị bệnh và để con lại suốt 2 tháng cho bà ngoại cháu.
Sau khi dang dở với mối tình 4 năm của mình, tôi tình cờ gặp gỡ và quen biết chồng tôi qua một người bạn. Khi ấy, do bị người cũ phản bội, nên 28 tuổi tôi xác định sẽ sống độc thân, không yêu ai nữa. Tôi cứ sống như vậy cho tới khi gặp chồng tôi bây giờ. Chồng tôi hơn tôi 2 tuổi và làm nhân viên kinh doanh của một công ty. Điều đáng nói là anh đã từng có một đời vợ nhưng họ đã ly dị nhau. Nghe anh kể, vợ anh vì lăng nhăng bên ngoài nên khi phát hiện ra, anh đã quyết định chia tay nhanh chóng. Họ cũng chưa có với nhau đứa con chung nào nên mọi thủ tục ly hôn diễn ra khá nhanh.
Khi quen biết và có ý tiến tới với tôi, tôi cũng kể với anh rằng gia đình nhà tôi nghèo và phức tạp vì bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ. Hiện tại, tôi đang sống với mẹ đẻ. Còn bản thân tôi, cũng từng yêu một người đàn ông suốt mấy năm nhưng cuối cùng lại bị người ta phụ để cưới người con gái có gia đình môn đăng hộ đối với nhà anh ta. Anh nghe hết và khi ấy, anh rất thông cảm, thương tôi. Anh nói, ai cũng có quá khứ. Anh động viên tôi hãy mở lòng đón nhận anh để anh mang đến cho tôi hạnh phúc.
Nếu những bệnh nhân khác mong ngóng ngày trở về 1 thì tôi mong ngóng ngày trở về nhà 10. Bởi vì tôi nhớ con đến cồn cào
Tin tưởng anh, lại thấy anh là người đàn ông hiền lành, tâm lý, nên dần dần tôi cũng yêu anh từ lúc nào không biết. Sau vài tháng yêu nhau, anh nói rằng tuổi 2 đứa đều đã chín chắn, lại có công việc ổn định nên tôi và anh đã làm đám cưới. Cứ ngỡ, tôi sẽ thật hạnh phúc với cuộc sống mới bên người chồng này. Nào ngờ, đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài. Tôi chính thức bắt đầu bước vào những ngày tháng đau khổ và nước mắt.
Kết hôn xong, nhà chồng cho 2 đứa một căn nhà cấp 4 nhỏ để ở riêng. Vì thế, cuộc sống của tôi cũng không có va chạm nhiều với bố mẹ chồng. Thế nhưng, sau khi cưới xong, chồng tôi như lột xác là người đàn ông khác. Anh chẳng yêu chiều vợ mà gia trưởng và hẹp hòi. Đặc biệt, anh luôn đem quá khứ tôi đã yêu và trao thân cho người khác để đay nghiến, hành hạ tôi.
Cũng may, tôi làm nghề may nên ở trong môi trường hạn hẹp toàn là phụ nữ, vì thế chồng không xăm soi được tôi nhiều. Tôi cũng cực kỳ cẩn trọng trong các mối quan hệ với người khác nên cơ hội để chồng nghi ngờ không có. Song tôi cứ khổ sở với những lần bị anh thường xuyên mang quá khứ ra để dày vò, đay nghiến. Hễ vợ chồng xích mích nhỏ hoặc không có gì vừa ý, chồng lại chửi luôn tôi là con đàn bà mất zin, con đàn bà mất nết, con đàn bà hư hỏng không xứng đáng với thằng đẹp trai ngời ngời như anh.
Khổ sở và đau đớn nhất với tôi là những lần vợ chồng quan hệ. Có hôm đang yên đang lành, chồng tôi lại hằm hè mang quá khứ của vợ ra chửi bới. Rồi những lúc như thế, chồng tôi lại đánh vào ngực, vào vùng kín của tôi rồi hét lên: “Chỗ này, thằng ấy cũng đã sờ rồi phải không? Tại sao mày lại dễ dãi cho nó gần gũi. Mày đúng là con đ... mà”. Dù đau đớn và nhục nhã ê chề, nhưng vì nghĩ trước khi đến với chồng không còn nguyên vẹn nên tôi cũng cố nghe tất những lời chửi bới, sỉ vả từ chồng. Tôi cứ nghĩ, rồi khi vợ chồng có con, anh sẽ đổi khác.
3 tháng sau cưới, biết tin tôi có bầu, anh chẳng mừng nhưng đỡ dằn vặt tôi hơn. Tôi còn nghĩ, chồng chắc nghĩ lại và thương tôi bầu bí nên thay đổi chút như vậy. Nhưng không, anh quá bận rộn với các thú vui mới bên ngoài: cờ bạc và lăng nhăng gái gú. Nhiều lần, tôi khốn khổ vì phải trả nợ đậy cho anh. Bố mẹ chồng tôi cũng mắng chửi anh nhiều nhưng anh không thay đổi, họ cũng bất lực. Tôi có khuyên chồng thì lần nào anh cũng quát: “Mày là cái thá gì mà dám mở miệng khuyên tao. Muốn ở cái nhà này thì học câm đi”.
Có thể nói, một năm kết hôn ở với chồng, tôi đã nhiều lần muốn hóa điên hóa dại. Những hôm đi làm về, tôi cơm nước tinh tươm đợi chồng về trong mòn mỏi. Tôi gọi điện, chồng không thèm nghe. Khi chồng về nhà đã 2-3 giờ sáng. Hầu hết anh về nhà trong bộ dạng say xỉn hoặc hằn học. Khi ấy chỉ cần tôi nói câu nào không lọt tai, anh sẵn sàng đánh tôi không tiếc tay dù tôi đang mang bầu. Nhiều lần tôi muốn bỏ chồng song tôi lại sợ mẹ đẻ tôi đau lòng vì thấy tôi dang dở như bà. Vì thế, tôi vẫn giấu bà mọi chuyện và cố gắng chịu đựng.
Ngày đau đẻ, tôi gọi cho chồng hàng trăm cuộc nhưng chồng nghe và không chịu về đưa tôi vào viện. Anh nói anh đang bận công việc, tôi tự mà xoay xở lấy. Cũng may, có mẹ tôi đến kịp thời đưa tôi vào viện. 2 ngày tôi nằm viện sinh, chồng tôi không thèm vào viện nhìn mặt con. Tôi tủi thân trào nước mắt gọi cho chồng cằn nhằn. Anh bảo: “Vợ đẻ, đàn ông vào viện làm gì cho đen đủi cả tháng”.
Ở viện về nhà, ông bà nội và bà ngoại xuống chơi với cháu được 2-3 ngày thì họ về vì bận công việc không ở lại chăm con chăm cháu được. Tôi cũng không trách ông bà vì tôi nghĩ tôi sinh con ra thì phải chăm con. Hơn nữa, vợ chồng tôi cũng nhiều tuổi chín chắn rồi. Vậy là từ hôm ông bà về, tôi hàng ngày chăm con sơ sinh rồi làm việc nhà, cơm nước. Chồng tôi đi làm về chẳng những không mó tay vào việc gì còn suốt ngày cằn nhằn vợ cho ăn uống sơ sài (tôi không đi chợ được phải nhờ bác hàng xóm mua giúp). Nhất là những đêm con khóc làm anh mất ngủ, anh lại chửi rủa tôi không ra gì. Nào là tôi nuôi con vụng, không biết nuôi con. Nào là tôi cố ý không muốn cho anh ngủ, muốn hành hạ anh.
Sau sinh, đối mặt với bao việc không tên, có chồng hết lang thang bên ngoài lại về nói vợ như hát hay, quả thực tôi sắp rơi vào trạng thái trầm cảm. Nếu không vì con, có lẽ tôi không thể gắng gượng được.
Nhưng như giọt nước tràn ly, sự chịu đựng của tôi đã quá giới hạn và tôi đã hóa điên. Đó là khi tôi chỉ vừa mới sinh con được đúng 8 ngày, một tối chồng tôi đi làm về khuya còn mang theo gái về nhà. Say xỉn, họ hú hí ngay ở tại phòng khách mặc tôi ôm con thơ giương mắt nhìn. Tôi tức giận nói anh không được làm vậy thì anh lạnh lùng ném hết quần áo của tôi ra khỏi nhà và đuổi tôi đi.
1 năm lấy chồng, anh ta đã khiến tôi 2 lần nhập viện và muốn hóa điên hóa dại thế này. Vì thế lúc này, tôi vừa muốn về nhà mẹ đẻ vừa nung nấu ý định sẽ trả thù chồng trước khi ly hôn.
Tôi không còn nhớ được, đêm đó tôi đã bế con gái non nớt chỉ mới được 8 ngày tuổi về nhà ngoại cách đó 15km thế nào. Nhưng nghe mẹ tôi kể lại rằng, khi bà mở cửa đón mẹ con tôi, tôi như một người điên hóa dại. Tôi trao con cho mẹ đẻ rồi từ hôm đó tôi không ăn, không nói bất cứ một lời nào. Khi bà hỏi tôi nhiều thì tôi chửi bới, cào cấu ngay cả mẹ mình. Vì thấy tâm thần tôi không ổn định, quá lo cho con gái bà đã đưa tôi nhập viện tâm thần khẩn cấp.
Thực ra, ngay cả mẹ tôi nếu không đưa tôi vào đây cũng không biết, đây là lần thứ 2 tôi nhập viện này. Trước đó khi mới cưới, bị anh đay nghiến quá khứ, tôi đã bị trầm cảm nặng. Tự tôi đã giấu chồng, giấu mẹ, tự tìm đến đây xin điều trị ngoại trú 1 tuần liền. Còn lần này, quay lại đây, tôi phát bệnh nặng hơn và phải điều trị lâu hơn.
Lại nói về chồng tôi, sau khi biết tôi nhập viện tâm thần, anh chẳng những không một lần tới thăm vợ mà không thèm đoái hoài gì hết đến con của chúng tôi. Thậm chí, anh còn gửi đơn ly hôn bảo mẹ đẻ đưa cho tôi ký song tôi vẫn lần lữa chưa ký.
Giờ tôi sắp ra viện và sắp lại được bế bồng con trên tay sau 2 tháng không được gặp mặt con. Tôi mong chờ ngày này lắm. Tôi cũng xác định sẽ về nhà mẹ đẻ sống, làm lại cuộc đời. Thế nhưng, nhiều lúc tôi lại nghĩ, như vậy tôi buông tha cho anh quá dễ dàng. 1 năm lấy chồng, anh ta đã khiến tôi 2 lần nhập viện và muốn hóa điên hóa dại thế này. Vì thế lúc này, tôi vừa muốn về nhà mẹ đẻ vừa nung nấu ý định sẽ trả thù chồng trước khi ly hôn. Tôi và con phải sống sao thời gian sắp tới đây?