BÀI GỐC Lấy chồng Tây tôi thấy sướng hơn lấy chồng ta

Lấy chồng Tây tôi thấy sướng hơn lấy chồng ta

May mắn gặp được anh và trở thành "dâu Tây", tôi thấy làm vợ, làm mẹ, làm dâu Tây sướng hơn hẳn làm vợ, làm mẹ, làm dâu ta các mẹ à.

8 Chia sẻ

Qua 3 lần đò, tôi vẫn chưa kiếm tìm được hạnh phúc

,
Chia sẻ

Tôi là một người đàn bà. Tôi cần hơi ấm của đàn ông, của mái ấm gia đình. Tôi vẫn chờ một người chồng tốt, yêu tôi và tôi cũng yêu thương anh. Nhưng người đó có thực sự tồn tại trong cuộc đời này?

Chào mọi người!

Thấy mọi người chia sẻ về cuộc sống hạnh phúc sau hôn nhân dù với anh chồng là người Việt hay Tây, tôi thành thật chúc phúc cho hạnh phúc này. Nhưng tôi cũng chợt thấy tủi phận với chính mình. Tôi không biết mình là người phụ nữ bất hạnh hay hạnh phúc. Nhiều người nói tôi không may mắn trong hôn nhân và cuộc sống gia đình. Có người lại bảo tôi thật tự chủ bởi vẫn dám kết hôn, dám ly hôn sau tình trường gập ghềnh. Sự thật, tôi đã ba lần lên xe hoa và từng ấy lần ra tòa để kết thúc cuộc hôn nhân không ưng ý.


Người chồng đầu tiên của tôi có rất nhiều ưu điểm. Anh là thạc sỹ luật học. Anh đứng đắn, biết điều và sống độ lượng. Anh đối xử với vợ, gia đình vợ rất tốt. Mỗi lúc, bạn bè tôi gặp vấn đề cần tư vấn về pháp lý, anh đều giúp họ rất nhiệt tình. Những người xung quanh tôi đều ngợi khen anh. Họ bảo rằng: Tôi là người đàn bà hạnh phúc nhất thế gian. Song, tôi không cảm nhận được tần số yêu thương với anh. Bởi lẽ, với tôi, anh là người thế chân. Người yêu cũ của tôi đã sang nước ngoài định cư hẳn và bỏ lại tôi. Tôi lấy anh để khỏa lấp chỗ trống của người yêu cũ.

Trong cuộc sống với anh, tôi luôn thấy bóng hình người yêu cũ. Tất nhiên, dù anh có đẹp thế nào, tốt thế nào thì cũng không thể thay thế được mối tình đằm sâu mà trắc trở của tôi với người ấy. Sau một năm chung sống, tôi quyết định viết đơn ly hôn. Dường như chồng tôi cũng biết được khoảng cách vô hình mà quá đỗi xa xăm với vợ nên anh đã ký ngay vào đơn và không hề trách móc gì tôi. Hoặc đơn giản hơn, anh hiểu, không thể làm se được vết thương với tình cũ trong trái tim tôi. Chúng tôi quyết định ly hôn trong yên lặng và tôn trọng nhau.

Tôi vùi đầu vào công việc để quên đi cuộc sống riêng. Tôi gặp gỡ những người đàn ông với tư cách bạn bè mà không hề có tình cảm gì khác dẫu cho rất nhiều người đàn ông đã cố sức để tán tỉnh tôi. Trong một lần công tác vào Nam, tôi đã gặp một đối tác. Anh không hề đùa cợt với tôi như những chàng trai trẻ bên cạnh. Anh quan tâm đến tôi theo kiểu xã giao. Tôi đọc được trong đôi mắt sâu của anh nỗi buồn vô hạn. Tôi lân la để tiếp xúc nhiều hơn với anh. Chúng tôi đã kể cho nhau nghe về cuộc tình không có kết hậu của mình. Người yêu anh đã bị bệnh ung thư và qua đời lúc còn quá trẻ. Anh thương nhớ cô ấy nên chẳng màng đến người đàn bà nào khác. Tôi và anh đã bắt đầu đồng cảm với nỗi đau sâu kín của nhau.

Tôi trở về Hà Nội và thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại, chatvoice. Trong tôi xuất hiện một thứ tình cảm rất lạ, vừa thương yêu, nhớ nhung, đồng cảm. Anh xin chuyển công tác ra Hà Nội để được gần tôi. Tôi và anh đã đến với nhau để khỏa lấp nỗi cô đơn đáng sợ trong lòng mình. Sau sáu tháng yêu đương, tôi và anh đã đi đến hôn nhân.


Một tuần sau ngày cưới, người đưa thư đã chuyển đến nhà chúng tôi một chiếc hộp gửi từ miền Nam. Anh hào hứng mở hộp ra, trong đó là chiếc đồng hồ cũ kỹ. Anh thần người ra. Tôi không hiểu vì sao anh lại phản ứng lạ như vậy. Sáng hôm sau, tôi nhận được hai tờ giấy. Một tờ giấy là bức thư của anh. Anh nói, chiếc đồng hồ đó là kỷ vật của cô người yêu cũ xấu số. Anh thấy hối hận vì đã vội quên cô. Anh xin lỗi vì đã làm tôi buồn. Tờ giấy thứ hai là đơn ly hôn của anh. Tôi đã ngã vật ra giường và khóc thảm thiết. Tôi không giữ được trái tim anh thì chẳng có lý do gì để giữ con người anh. Tôi bủn rủn ký vào tờ đơn ly hôn. Người chồng thứ hai đã xa rời tôi.

Tôi không còn cần đàn ông nữa. Tôi chán tất cả. Tôi lao vào những cuộc tình chóng vánh với trai trẻ để thỏa mãn nhu cầu của một người đàn bà. Cuối tuần tôi tới vũ trường chơi. Tôi đam mê để cơ thể uốn éo theo từng điệu nhạc. Ở đó, tôi quen một cậu thanh niên kém tôi chín tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, đang đợi tìm việc. Chúng tôi thường nhảy cặp với nhau. Có điều lạ, tôi rất yêu mến chàng trai này, nhưng tôi đảm bảo là chưa hề lên giường với cậu ấy. Tôi xin cho cậu ấy vào làm nhân viên kinh doanh ở cơ quan tôi đang làm. Chúng tôi càng có cơ hội để cặp kè với nhau như hình với bóng.

Trong một lần ngất ngây men rượi, tôi và cậu ấy đã không làm chủ được bản thân. Tôi tìm lại được sự khát khao của người đàn bà với chàng thanh niên kém tuổi. Cậu ta khác hẳn so với những người tôi đã từng ân ái. Chúng tôi đã vượt qua dư luận để đi đến một đám cưới chính thức trong sự chúc phúc của người thân.

Sau khi kết hôn, phi công trẻ biến thành người khác hẳn. Chồng tôi đi sớm về muộn và tiêu rất nhiều tiền của tôi. Tôi cũng khá chiều chồng. Tôi đổi xe mới cho chồng, mua tặng cho bố mẹ chồng rất nhiều vật dụng đắt tiền trong gia đình. Lòng tham của con người vô đáy, chồng tôi đã lấy hết số vàng tôi tích trữ bao năm qua cất trong tủ để đi chơi lô. Cô bạn đồng nghiệp của tôi còn chụp ảnh trên điện thoại cảnh chồng tôi đang ôm hôn gái lạ. Cứ mỗi lần bị tôi phát giác, chồng tôi lại ngọt ngào “ẩn mình” được một thời gian ngắn rồi lại “ngựa quen đường cũ”. Tôi đã quá chán nản và quyết định đơn phương ly hôn.


Con đường tình duyên đầy trắc trở khiến tôi vô cùng đau khổ. Tôi đã làm gì sai, đã gây nên tội lỗi gì để phải chịu kết cục như vậy. Những người chồng đã lần lượt xa tôi hoặc tôi đã bỏ họ. Chẳng lẽ, số kiếp tôi không hợp với đời sống vợ chồng?

Tôi là một người đàn bà. Tôi cần hơi ấm của đàn ông, của mái ấm gia đình. Tôi vẫn chờ một người chồng tốt, yêu tôi và tôi cũng yêu thương anh. Nhưng người đó có thực sự tồn tại trong cuộc đời này? Tôi nên làm gì bây giờ? Các anh chị em hãy cho tôi một lời khuyên để giải tỏa nỗi niềm này được không?

Chia sẻ