Đưa con đi chơi thì thấy bóng dáng chồng vũ phu trong bộ dạng nhếch nhác, vợ chết lặng với câu gọi bố của con và màn tự thú sau đó
Vừa bước xuống khỏi taxi, đang tiến vào siêu thị, Trinh giật mình khi thấy cu Bo kéo tay mình chỉ về một hướng: "Mẹ ơi, bố phải không?".
Lúc cưới nhau, Trinh chẳng nghĩ sẽ có ngày mình và Cường tan đàn xẻ nghé. Dù gì hai người cũng từng có tới 7 năm yêu đương rồi mới cưới.
Những tưởng mọi khó khăn, giông bão nào cũng có thể vượt qua, vì Trinh thấy chẳng ai hiểu mình bằng chồng. Nhưng thực tế chẳng bao giờ được như mơ. Con trai ra đời, cuộc sống hôn nhân của họ như bước sang một bước ngoặt lớn.
Khốn khó lắm hai vợ chồng mới có cu Bo, sau đúng 3 năm đi kiếm con ở bệnh viện. Hai vợ chồng làm công chức lương chẳng đáng bao, gia đình hai bên thì khó khăn, có được con cũng tốn kém không ít. Thế nên lúc cu Bo ra đời thiếu tháng, tí tí lại ốm đau, nhà cửa còn đang thuê mượn, kinh tế vợ chồng đã không có giờ lại càng khó.
Thương con trai hay đau ốm, Trinh nghỉ việc ở nhà chăm, ý định khi thằng bé cứng cáp hơn, gửi trẻ được, cô sẽ tìm việc đi làm lại. Ngày đầu Cường cũng đồng ý. Nhưng dần dần áp lực kinh tế gánh trên vai khiến anh đôi lúc trở nên tức giận. Hễ nghe vợ nhắc đến tiền, hay đơn giản nghe thằng con ho lụ khụ thôi, anh đã thấy rùng mình.
Trinh ở nhà cũng tranh thủ bán hàng online, rồi nhận đánh văn bản ở nhà để kiếm thêm thu nhập. Nhưng ăn tiêu tốn kém, tiền kiếm được vẫn chẳng đáng là bao.
Cường thấy bức bách khi ra ngoài bạn bè nhà cửa yên ấm, vợ con khỏe khoắn, xinh xắn. Còn anh, trước giờ chả đến nỗi mà hiện tại lúc nào cũng đầu bù tóc rối, mất ngủ liên miên. Áp lực kiếm tiền khiến anh không thể tập trung vào một việc gì. Thỉnh thoảng bị cấp trên quở trách, Cường thấy mình đột nhiên mất hết niềm tin.
Về đến nhà thấy con nhèo nhẽo khóc, nhà cửa bề bộn, vợ nấu cơm chưa xong, đầu óc Cường như muốn nổ tung. Anh ra ngoài 1 lúc mà vào trong thì giật bắn thấy thằng con vừa làm rớt khỏi tay điện thoại. Nhìn cái màn hình vỡ nham nhở, anh nổi đóa phát nó mấy cái vào mông đau điếng: "Đồ ăn hại! Mày không được cái việc gì!"
Trinh vội vàng chạy lại, nghe tiếng con khóc thắt gan thắt ruột mà cô thấy xót xa. Cô gàn chồng đừng mắng mỏ thằng bé tội nghiệp, ngờ đâu còn bị anh quát: "Cả cô nữa, mẹ con cô không được cái tích sự gì!".
Đêm ấy Trinh khóc hết nước mắt. Nằm cạnh chồng mà cô thấy anh sao quá xa lạ. Nhìn lưng anh quay lại phía mình, lắm lúc Trinh muốn vòng sang ôm mà chẳng được. Một vách ngăn vô hình chắn giữa bọn họ, mỗi lúc nó một dày thêm, đẩy cô ra xa anh mãi.
Mấy hôm sau Cường lại về muộn. Nhưng anh không đi làm thêm mà là đi nhậu. Hôm nào về Cường cũng say khướt. Trinh thấy vậy đâm ức chế nên trách mấy lời. Đang lúc chán đời, Cường nổi giận tát vợ, dọa đuổi cô khỏi nhà vì cái tội "đã ăn bám còn hỗn hào". Anh bỏ ra khỏi nhà. Đêm ấy Cường chẳng buồn về.
Trinh cảm giác mình vừa bị ai đó đẩy xuống một cái hố đen. Cô về phòng ôm con khóc suốt đêm. Chưa bao giờ Trinh nghĩ cuộc hôn nhân của mình lại có lúc tệ đến thế này. Quá thất vọng và đau khổ, Trinh đánh liều mang con và hành lý bỏ về nhà ngoại. Cô định dọa chồng, đợi hôm sau anh qua xin lỗi rồi tìm cách răn đe. Nhưng ngờ đâu Cường chẳng làm vậy. Miết 1 tuần trời, anh không điện thoại, nhắn tin cho mẹ con Trinh.
Lúc ấy Trinh mới nghĩ chắc chồng hết yêu mình rồi, anh cũng chẳng còn tha thiết với giọt máu của mình nữa. Càng nghĩ Trinh càng tưởng tượng ra nhiều viễn cảnh. Ngẫm thấy chồng đang tay trong tay bên người đàn bà khác, lòng cô đau quặn.
Cô quyết định đơn phương ly hôn chồng. Vì cho rằng anh đã vi phạm giới hạn của hôn nhân. Ngày gặp nhau nói ra quyết định ấy, Cường ngớ người. Anh xin lỗi nhưng Trinh không chịu, cũng chẳng cho Cường được giải thích câu gì. Đối với cô, mọi thứ lúc ấy đã quá muộn màng.
Thời gian chờ đợi hòa giải, lắm lúc Trinh cũng mủi lòng khi nghĩ đến chồng. Thực ra cô vẫn còn yêu anh, dù không muốn tha thứ cho những việc anh đã làm. Không nhớ đến thì thôi, mỗi lúc ai đó nhắc tới tên Cường, Trinh lại ứa nước mắt.
Ở nhà nhiều tù túng nên Trinh dắt cu Bo đi dạo. Qua mấy con đường quen thuộc, hình ảnh về một gia đình hạnh phúc trước đây lại hiện về khiến Trinh nghẹn ngào.
Vừa bước xuống khỏi taxi, đang tiến vào siêu thị, Trinh giật mình khi thấy cu Bo kéo tay mình chỉ về một hướng: "Mẹ ơi, bố phải không?".
Cô bất ngờ khi thấy chồng trong bộ quần áo công nhân, đang bốc vác đồ lên một cái xe tải. Bo chạy thẳng tới chỗ bố, gọi tên anh thật to. Cường bối rối quay lại, thấy hai mẹ con, anh cũng sững người.
Bo ôm bố khóc mếu, hết kêu nhớ anh rồi lại đòi được bố đưa về nhà. Cường khóc, anh thơm con rối rít, vụng về hôn lên mặt, lên trán nó rất nhiều. Trinh đứng nhìn cũng bịt miệng không để mình khóc thành tiếng.
Cường đưa hai mẹ con đi ăn. Anh kể tối hôm ấy sau khi bỏ nhà đi, anh lang thang một lúc rồi qua chỗ một người bạn ngủ. Ở đó người ta chỉ anh công việc hiện tại, hơi khó nhọc nhưng được cái lương cao. Nghĩ đi nghĩ lại, Cường thấy mình cần vứt bỏ cái sĩ diện cá nhân, cần phải thay đổi để làm người đàn ông có trách nhiệm. Anh đi làm thêm, những mong kiếm được chút tiền để cải thiên cuộc sống. Cường bảo: "Anh nhất định sẽ mua nhà để đón hai mẹ con về ở cùng. Anh sợ cái cảm giác tối nào cũng về nhà một mình".
Trinh nhìn chồng tiều tụy, gầy nhom mà thấy xót xa. Cô vừa khóc vừa nắm lấy tay anh, muốn nói một câu gì đó mà không thể thốt nên lời.
Sau hôm ấy Trinh đưa con về nhà. Thấy chồng hăng hái cất nhắc đồ đạc, pha vội cho hai mẹ con ly nước cam, Trinh vừa mừng vừa xúc động. Cô quyết định rút lại quyết định ly hôn chồng, cho anh thêm một cơ hội để cùng sửa đổi và cố gắng.