Đã quy y nhưng tôi trót yêu thầy giáo hơn 30 tuổi và có vợ
(aFamily)- Tôi đã quy y và từng nương tựa nơi cửa thiền. Vậy mà tôi đã yêu thầy giáo hơn tôi hơn 30 tuổi và đã có gia đình.
Tôi đã ở cái tuổi không thể là trẻ con nữa. Tôi đã quy y và đã từng nương tựa nơi cửa thiền, vì thế tôi luôn ý thức được việc mình làm, luôn kiểm soát những gì mình nghĩ. Vậy mà tôi đã yêu thầy giáo – người hướng dẫn chuyên môn của tôi, hơn tôi hơn 30 tuổi và đã có gia đình.
Tôi là một cô gái năng động, nghề nghiệp ổn định, ngoại hình dễ nhìn, lại thuộc diện “COCC” (Con ông cháu cha) nữa. Với những yếu tố đó cộng với sự chân thành tôi được nhiều người “quan tâm”. Nhiều người muốn cưới tôi làm vợ.
Anh em, bạn bè…, ai cũng mong tôi ổn định gia đình, tôi đâu còn nhỏ nữa nhưng tôi chẳng quan tâm vì tôi có nhiều niềm vui khác với bạn bè mà điều quan trọng là tôi chẳng còn cảm giác gì với “tình yêu” nữa. Nhiều người bảo tôi mắc bệnh lãnh cảm, tôi cũng nghĩ thế. Tôi đã phát nguyện khi hội đủ duyên lành tôi sẽ xuất gia.
Dạy hết chuyên đề, thầy về, khiến tôi nhớ thầy đến cháy lòng. Cái nỗi nhớ “như đứng đống lửa như ngồi đống than” ấy như thiêu cháy cả tâm can tôi. Tôi đếm từng ngày chờ thầy quay trở lại. Biết yêu thầy đau khổ, là phạm giới, mặc kệ tôi chẳng mong chẳng nghĩ được điều gì, tôi chẳng cần gì, tôi không còn kiểm soát được hành động của mình, tôi chỉ cần nhìn thấy thầy, được ở bên thầy, vậy là tôi hạnh phúc rồi.
Mãi rồi cũng đến ngày thầy quay trở lại. Một cô gái được đánh giá là thông minh khéo léo trong giao tiếp, một con người đầy cá tính và tự tin biến đâu mất, trước mặt thầy tôi trở nên vụng về đến lạ kì, tôi cứ như một đứa trẻ con không hơn.
Có lần thầy ôm tôi, một cái ôm ngắn ngủi cũng đủ làm tôi run sợ trong hạnh phúc, tôi cũng không hiểu nỗi mình nữa, tôi cũng không hiểu động cơ nào khiến thầy ôm tôi, chắc là thầy hiểu tình cảm của tôi? Mặc kệ động cơ nào cũng được, như thế là tôi hạnh phúc – tôi không mắc bệnh lãnh cảm.
Nhưng cái hạnh phúc ấy cũng thật ngắn ngủi, rồi tình cờ tôi phát hiện tôi không phải là người duy nhất được thầy “quan tâm” như vậy, nghĩa là thầy không yêu tôi nhưng tôi thì vẫn cứ yêu thầy.
Tôi ghét con người của tôi tại sao không nghe lời tôi, đôi chân tôi cứ chạy đến bên thầy… Tôi giận mình vì tại sao chỉ cần nhìn thấy thầy là tôi hạnh phúc, mọi giận hờn trong tôi lại tan biến tất cả. Thầy về tôi vẫn nhớ thầy đến cháy lòng, tình yêu tôi dành cho thầy vẫn không thay đổi, tôi đau đớn mỗi khi nghĩ đến thầy.
Giờ đây tôi chỉ muốn gọi hai tiếng “thầy ơi” cho vơi đi niềm thương nhớ, không biết nơi phương trời nào đó thầy có nhớ đến tôi chút chút nào không nhỉ? Tôi ghét con người của tôi quá.
Tôi phải làm sao bây giờ ? Tôi có nên mỗi ngày đều cố gắng nhớ đến thầy, để đến khi muốn nhớ thầy thì tôi cũng không thể nhớ được nữa, theo cách “tình yêu như một con ma, nếu đói thì sống, mà no thì chết” không nhỉ? Hãy giúp tôi với.
PLN