Vợ ốm vẫn cố nấu cơm rồi chạnh lòng trước tuyên bố của chồng
Khi bước vào hôn nhân, cả vợ lẫn chồng như "trên cùng một con thuyền". Cả hai người phải cùng nhau xây đắp thì mới có thể giúp mối quan hệ bền chặt, hạnh phúc.
01
Thùy là người không thể chịu đựng nổi cảnh nhà cửa bừa bộn. Bởi vậy nên cho dù về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi đến mức nào đi chăng nữa, cô vẫn lao ngay vào dọn dẹp sạch sẽ.
Trái với Thùy, Hùng - chồng cô lại siêu bừa bộn. Anh cũng chẳng có ý thức gì trong việc dọn dẹp nhà cửa. Nhiều lúc Thùy chán ngán khi nghĩ đến chồng mình. Anh chưa một lần tự tay quét dọn hay nấu một bữa ăn. Điều đơn giản như nhặt rau hay lấy thịt từ tủ lạnh ra hộ vợ cũng không có.
Hùng sống rất cẩu thả, đôi tất anh đi về ném trên sofa, Thùy không mang đi giặt thì có thể 1-2 tuần sau nó vẫn ở đó. Nhà không dọn anh mặc kệ, dẹp ra được một chỗ để ngả lưng đi ngủ là được rồi.
Con cái ở nhà với Thùy lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm. Chồng trông con một buổi chiều, khi về nhà Thùy "tiền đình" vì con bẩn thỉu lem luốc, chiếc áo "nhuộm màu" bởi màu kem, bánh kẹo. Gạt đi tất cả, Hùng vẫn chẳng thấy đó là vấn đề.
Trong cuộc sống, Thùy cũng không được nhờ chồng. Hồi họ sắp cưới, Hùng hợp tác với bạn để mua đất nhưng việc làm ăn không thuận lợi lại bị lừa nên họ gánh nợ. Bởi vậy, hàng tháng Hùng cứ dùng tiền lương của mình trả nợ. Toàn bộ chi tiêu trong nhà một tay Thùy gánh vác. Nhiều lúc cô cũng muốn hỏi chồng nhà nợ nần còn bao nhiêu nhưng hỏi đến Hùng toàn gạt đi. Bởi vậy, Thùy cũng chẳng rõ thực chất khoản nợ của chồng là như thế nào. Hàng năm, anh vẫn chẳng hề đưa cho vợ lấy một nghìn lo toan nhà cửa.
Hai vợ chồng họ nói chuyện nhiều, cãi vã cũng có nhưng chẳng thể giải quyết được vấn đề vì Hùng rất cố chấp.
Cuộc sống bên cạnh một người chồng có phần vô lo vô nghĩ, vô trách nhiệm khiến Thùy mỏi mệt. Hằng ngày, Thùy vẫn lãnh trách nhiệm dọn dẹp "đống" bày bừa do chồng bày ra. Giày dép, quần áo, tất bẩn… đủ cả. Có lần Thùy đi công tác, con cái gửi bên ngoại. 1 tuần sau cô về nhà thì suýt nôn ra bởi rác đồ ăn chồng gọi ngoài chất đầy góc bếp. Hai vợ chồng cãi vã nhiều lần mà chẳng khá hơn.
02
Hồi còn yêu nhau, Thùy không xem việc chồng có chăm chút nhà cửa không là một vấn đề. Cô cho rằng mình chăm chỉ như thế này, chồng không làm thì mình làm, chẳng có gì phải ầm ĩ. Nhưng khi cưới về rồi, cô mới phát hoảng vì anh cẩu thả ngoài sức tưởng tượng.
Điều cốt lõi khiến cô bất mãn với hôn nhân chính là sự vô trách nhiệm từ chồng. Anh không có đóng góp, không giỏi nuôi dạy con, đến cả khi Thùy bận rộn nhờ chồng giúp đỡ gì đó anh cũng hoàn thành một cách cẩu thả, khó chấp nhận.
Một lần nọ, Thùy bị ốm khá nặng. Vì sợ lây cho con nên Thùy bảo chồng đưa hai bé sang nhà ông bà nội nhờ trông giúp vài ngày.
Ốm và rất mệt song Thùy vẫn cố lết dậy để nấu cơm bởi chồng cô không hề biết nấu nướng. Trước đó, anh nấu 1 nồi cháo cho vợ thì cháy khét hỏng cả nồi rồi. Đứng nấu cơm, nghĩ đến bản thân mình mà cô rơi nước mắt. Hùng vẫn nằm ở sofa, chơi game một cách thoải mái. Không hề mảy may nghĩ ngợi chuyện vợ ốm vẫn phải lết dậy làm việc.
Thùy chạy ra phòng khách, nói với chồng rằng cô rất mệt mỏi, tại sao anh không tự giác với công việc nhà, không hề biết giúp đỡ vợ.
Hùng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng tuyên bố vài câu khiến Thùy "sáng mắt": "Ai bảo em chăm quá làm gì để anh chẳng có việc gì làm cả. Em đầy trách nhiệm, chu đáo làm hết đâm ra anh bị vô trách nhiệm thôi. Ngày xưa anh có như thế đâu, chính em quá chu toàn làm anh hư đấy chứ".
Nó gần như là một lời "cáo buộc" khiến Thùy sững sờ. Từ sau khi kết hôn, Hùng chưa một lần tự giác làm việc nhà, anh ỷ lại, có chăng hay chớ và không làm tròn trách nhiệm của một người chồng là do anh, đâu phải "hư" vì vợ.
03
Khi bước vào hôn nhân, cả vợ lẫn chồng như "trên cùng một con thuyền". Cả hai người phải cùng nhau xây đắp thì mới có thể giúp mối quan hệ bền chặt, hạnh phúc.
Đừng bao giờ quy trách nhiệm cho ai phải đảm nhận nhiệm vụ gì. Không thể có chuyện phụ nữ mặc định làm bếp núc, dọn dẹp và chăm con. Đàn ông chỉ cần ra ngoài kiếm tiền là được.
Cả hai phải sẻ chia, phải biết thấu hiểu và cảm thông cho nhau.
Khi kết hôn, ai cũng là một người trưởng thành và buộc bản thân phải có trách nhiệm. Nếu như không có trách nhiệm thì đừng lên xe hoa. Điều đó sẽ không chỉ làm hại cuộc đời người kết hôn với họ mà còn khiến cho cuộc sống sau này sẽ vô cùng bế tắc, mệt mỏi.
Trong câu chuyện trên, Hùng "buộc tội" vợ quán xuyến tất cả khiến mình "hư" đi. Nhưng rõ ràng ngay từ đầu anh vô trách nhiệm, không thể hiện được vai trò của mình mới khiến vợ phải lao lực, tự mình lo toan tất cả.
Vợ là vợ, là một người đứng cân bằng trên cán cân với chồng trong một cuộc hôn nhân. Họ đâu phải là một người cần dạy chồng nên làm gì, làm như thế nào. Ai mà chẳng cần có sự trách nhiệm của mình, sự tự giác của mình khi bước vào mối quan hệ nào đó.
Không thể có chuyện phụ nữ toàn diện nên đàn ông ỷ lại, tất cả đến từ ý thức của mỗi con người. Và đương nhiên, một người làm chồng, làm cha thì cần có ý thức đó. Đừng bao giờ đổ lỗi cho ai khác về sự kém hoàn thiện của bản thân mình. Hãy tự nhìn nhận lại và thay đổi nếu không muốn hôn nhân đi vào ngõ cụt!