BÀI GỐC Từ mặt nhau 4 năm ròng, tôi ngớ người khi mẹ chồng bỗng dắt đứa bé lạ mặt đến nhà "ăn vạ" (P1)

Từ mặt nhau 4 năm ròng, tôi ngớ người khi mẹ chồng bỗng dắt đứa bé lạ mặt đến nhà "ăn vạ" (P1)

Tôi còn chưa ngủ dậy thì đã nghe tiếng cô em dâu tru tréo dưới nhà bảo mất tiền mất vàng cưới.

2 Chia sẻ

Từ mặt nhau 4 năm ròng, tôi ngớ người khi mẹ chồng bỗng dắt đứa bé lạ mặt đến nhà "ăn vạ" (P2)

MY HANH,
Chia sẻ

Chồng tôi bực bội quá, gắt gỏng bảo tôi dọn đi ngay, không ở lại nhà thêm một giây nào nữa.

Thái độ của Linh chẳng khác nào đang đổ cho tôi cái tội lấy vàng cưới của cô ta. Bực quá, tôi lớn tiếng bảo vợ chồng Linh tự tìm lại, tôi không đụng vào thứ gì trong phòng họ cả. Cô ta lại nói mỉa: "Cái lúc vợ chồng tôi ngồi nói chuyện với bố mẹ dưới nhà, trong phòng chỉ có mỗi chị đang trang trí phòng thôi. Chị không lấy thì ai vào đây lấy nữa?".

Mẹ chồng cũng nhìn tôi rồi lạnh nhạt bảo tôi nếu có lấy thì đem trả lại cho em. Lần này thì thực sự vượt quá sức chịu đựng của tôi. Nhưng tôi chưa lên tiếng thì chồng tôi đã nói luôn: "Có dâu giàu rồi nên cái nhà này không dung nổi dâu nghèo à? Sống với vợ con hơn 5 năm mà mẹ còn nghĩ thế thì đúng là không còn gì để nói. Số vàng ấy, chắc chắn vợ con không lấy". Nói rồi anh bảo tôi dọn đồ đạc, không ở lại đây nữa.

Nhưng tôi đâu có được đi dễ dàng thế. Linh vào phòng tôi, bới tung mọi thứ lên để tìm vàng cưới. Mẹ chồng thấy nhưng vẫn lặng im, mặc cho Linh muốn làm gì thì làm. Chồng tôi càng giận dữ hơn nên đã lôi cô ta ra khỏi phòng rồi lớn tiếng bảo em trai dạy lại vợ. Em chồng lại ngồi im, không dám lên tiếng.

Từ mặt nhau 4 năm ròng, tôi ngớ người khi mẹ chồng bỗng dắt đứa bé lạ mặt đến nhà "ăn vạ" (P2) - Ảnh 1.

Tôi chạnh lòng, thương con bao nhiêu thì giận mẹ chồng và nhà chồng bấy nhiêu. (Ảnh minh họa)

Hôm đó, đi tìm nhà trọ với chồng mà tôi rơi nước mắt. Sống ở nhà chồng 5 năm, tôi chưa từng lấy của ai một đồng. Mọi việc nhà cửa, tôi làm chẳng thiếu việc gì, cũng không nề hà việc gì. Mẹ chồng đau bệnh, tôi xin nghỉ làm để chăm nom. Bố chồng gãy tay, tôi lo ăn lo uống không thiếu thứ gì. Vì nhà chồng, tôi đến cái áo cũng không dám mua mặc. Thế mà…

Cũng may tôi luôn có chồng đồng hành và tin tưởng. Anh luôn cho rằng tôi bị oan nên an ủi vợ hết lời. Những ngày tháng khổ cực đó, tôi có chết cũng chẳng quên.

Mẹ chồng tôi trước đây luôn nói thương cháu nhưng từ ngày ra ở riêng, bà cũng chẳng đến thăm lấy một lần. Thỉnh thoảng chạm mặt ở chợ, bà còn đi thẳng, chẳng hỏi han con bé một tiếng. Tôi chạnh lòng, thương con bao nhiêu thì giận mẹ chồng và nhà chồng bấy nhiêu. Chồng tôi cũng không về bên ấy nữa. Chỉ thỉnh thoảng có nghe vài việc, rằng Linh ăn hiếp bà lắm, không thuê giúp việc mà còn bắt bà dọn nhà nấu ăn, hầu hạ cô ta… Tôi chẳng nói gì vì không còn muốn quan tâm đến họ nữa.

Thế mà đột ngột hôm qua, mẹ chồng lại dẫn theo một đứa bé 2 tuổi đến nhà tìm tôi.

(Còn tiếp)

Chia sẻ