Tôi tình cờ thấy tên mình trong nhóm chat gia đình và phát hiện sự thật cay đắng đến nghẹn họng

Vỹ Đình,
Chia sẻ

Tôi kéo lên đọc. Cả nhóm gần 15 người...

Tôi là dâu trưởng trong một gia đình ba thế hệ. Nhà chồng đông anh em, mỗi dịp giỗ tết, cưới hỏi, sinh nhật… đều có nhóm chat để thông báo, bàn bạc. Dù không tham gia thường xuyên, nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ mình là người ngoài cuộc.

Một hôm, điện thoại chồng tôi hết pin, anh đưa tôi máy để cắm sạc rồi nhờ gửi ảnh mừng sinh nhật bố vào nhóm gia đình. Tôi mở máy anh, vốn chỉ định gửi ảnh rồi thoát, nhưng một dòng tin nhắn bật ra khiến tay tôi khựng lại.

"Thôi, việc này đừng nói với chị Mai, chị ấy nhạy cảm mà hay làm quá. Đừng để chị ấy biết là tốt nhất".

Tôi chột dạ. Chị Mai là tôi.

Tôi kéo lên đọc. Cả nhóm gần 15 người, từ mẹ chồng, các em dâu, em chồng… đang bàn chuyện mua đất đầu tư chung, nhưng cố tình giấu tôi. Mẹ chồng còn nhắn riêng:

"Chuyện này không cho cái Mai biết. Nó không phải người nhà đâu mà góp vào".

Tôi chết lặng. Tôi không phải người nhà? Sau 12 năm làm dâu, tôi chỉ là người ngoài?

Tôi tình cờ thấy tên mình trong nhóm chat gia đình và phát hiện sự thật cay đắng đến nghẹn họng - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tôi nhớ lại những lần chủ động lo cỗ bàn, thu chi đám cưới em chồng, nhớ cả những ngày bầu bí vẫn lụi hụi nấu ăn, lo việc nhà nội. Bao lần góp ý trong các cuộc họp gia đình, tôi cứ tưởng mình được lắng nghe. Thì ra, chỉ là khách mời đứng ngoài khung hình.

Tối đó, tôi không nói gì. Chồng tôi vẫn vô tư như chẳng có chuyện gì. Tôi lặng lẽ vào phòng ôm con, lòng như bị ai xé.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm nấu ăn như thường lệ. Nhưng tôi không thể giả vờ được nữa. Tôi đặt điện thoại xuống trước mặt chồng, mở lại đoạn tin nhắn, nói nhỏ:

"Nếu em không đọc được, thì em sẽ mãi nghĩ mình có một gia đình chồng yêu thương, tôn trọng".

Anh ấy ngỡ ngàng, không biết thanh minh sao. Mẹ chồng hôm sau đến nhà, cũng chỉ nói:

"Ôi thì tụi nó nói chơi cho vui, chứ ai mà giận hờn gì con đâu…"

Nhưng lời nói "cho vui" ấy cứa vào lòng tôi từng nhát.

Tôi không trách ai cả. Tôi chỉ buồn vì mình chưa từng được coi là một phần thật sự trong gia đình này, dù đã cố gắng hết lòng.

Sau sự việc ấy, tôi bắt đầu lùi lại. Không tham gia chuyện họ hàng, không bon chen góp ý gì nữa. Tôi tập trung chăm con, giữ khoảng cách vừa đủ để bảo vệ chính mình.

Tôi không làm ầm lên, không khóc lóc, không trách móc. Nhưng trong lòng tôi đã có một vết rạn không thể lành.

Bạn từng nghĩ mình là người nhà cho đến khi bị đối xử như người dưng chưa?

Tôi đã hiểu rằng, đôi khi bạn yêu thương cả một gia đình, nhưng lại không được yêu thương lại trọn vẹn. Chỉ mong nếu ai đó đang đọc được dòng này, đừng để người phụ nữ bên cạnh mình phải âm thầm đau như tôi từng đau.

Chia sẻ