Tối hôm đó, anh vẫn về muộn, vẫn ít nói nhưng tôi nhìn anh, tự nhiên thấy sống mũi cay cay.
Tôi nghĩ mình đang “cao tay”, đang cho anh cảm giác sắp mất vợ.
Có những khi tôi ngồi trong phòng, nghĩ nếu cứ sống thế này thêm vài năm nữa thì mình sẽ thành người như thế nào.
Những người từng gọi tôi là niềm tự hào nhưng khi tôi mở lời, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại.
Nhiều người cho rằng đưa cha mẹ đến sống cùng mình là một dạng quan tâm, là biểu hiện của đạo hiếu. Thế nhưng, liệu như vậy đã đủ chưa?
Đúng là đời không phải lúc nào cũng chiều lòng người.
Anh quay đầu về phía tôi, ánh mắt có gì đó vừa xấu hổ vừa khẩn cầu.
Tôi nói với chồng rằng tôi không chịu nổi nữa, chồng vẫn bảo chỉ vài tuần thôi, xin tôi nhẫn nại.
Từ ngày cưới vợ đến giờ, tôi chưa lần nào thấy bản thân rơi vào bước đường khó xử đến vậy.
Tôi bối rối đến mức tay run bần bật, không dám mở ra xem.