“Tôi giữ được tính mạng là nhờ có con dâu”
Khi bà thoát khỏi bạo bệnh, ai đến chơi bà cũng bảo: “Tôi giữ được tính mạng là nhờ có con dâu”.
Bố chị quyết định lấy mẹ một phần vì tình yêu nhưng cũng một phần vì bố phải công tác xa, muốn có người ở nhà chăm lo ruộng vườn, ở bên chăm sóc bà nội khi ông vừa mới mất. Mẹ chị kể: “Những ngày xa chồng mẹ cũng buồn lắm, nhưng bù lại bà nội là người hiền lành và thương yêu con dâu hết mực”.
2 năm sau ngày bố mẹ cưới thì anh trai rồi đến chị lần lượt ra đời. Bố chị vẫn cứ công tác xa nhà, mẹ mang thai chỉ có bà nội bên cạnh. Bà là người chăm sóc trực tiếp cho mẹ chị những ngày sinh nở. Cháu nào cũng vậy, tròn hai tháng là bà bế ra ngủ với bà, khi nào cháu ọ oẹ đòi bú thì bà lại bế vào để mẹ cho ti. Nhờ vậy mà ban đêm mẹ chị được ngủ ngon giấc và việc nuôi con cũng rất nhàn.
Bà nội và mẹ chị quý mến nhau chẳng khác gì mẹ đẻ con ruột, chưa khi nào hàng xóm thấy bà kêu ca gì về con dâu cả. Bà luôn khen con dâu tháo vát, chịu khó lại sống có tình có nghĩa. Bà thường kể với chị: “Ngày ấy một mình mẹ cháu làm gần mẫu ruộng, bà bảo làm ít thôi không có ngày ốm thì khổ mà mẹ cháu không chịu. Mẹ cháu bảo cố làm để lấy tiền nuôi các cháu ăn học. Lương thời ấy của bố cháu được có là bao”.
40 tuổi bố chị về nghỉ mất sức. Do sức khoẻ suy giảm, nên tính khí bố cũng thất thường và hay quát mắng. Nhiều lúc thấy bố to tiếng với bà, mẹ lại nhẹ nhàng góp ý với bố: "Bà già rồi, bố nói năng nhẹ nhàng thôi không bà lại tủi thân. Người già dễ tự ái lắm". Những lúc ấy bà lại thủ thỉ với cháu gái: "May mà mẹ cháu sống biết điều chứ cả như bố cháu thì bà không ở đây đâu".
Những khi bà ốm đau, việc chăm sóc bà một tay mẹ chị lo cả. Phục vụ bà mấy tháng trời trên giường bệnh, từ chuyện ăn uống đến vệ sinh hàng ngày, song mẹ chị chẳng bao giờ kêu ca lấy một lời. Mọi người đến thăm thắc mắc sao không thấy con gái bà đâu, mẹ chị chỉ nói: “Cô cháu ở xa quá, mẹ chồng cũng lại bệnh nặng, thỉnh thoáng cô cũng có về thăm bà được vài ngày rồi lại phải lên chăm mẹ chồng. Chúng cháu đi làm dâu, thì phải có trách nhiệm với bố mẹ chồng, ai cũng vậy thôi mà”.
Những khi bà ốm đau việc chăm sóc bà một tay mẹ chị lo cả (Ảnh minh họa).
Khi bà thoát khỏi bạo bệnh ai đến chơi bà cũng bảo: “Tôi giữ được tính mạng là nhờ có con dâu”. Còn những người trong xóm thì không bao giờ quên được câu chuyện con dâu cõng bà đi 2km trong đêm tối để đến bệnh viện cấp cứu và họ luôn coi mẹ chị như một tấm gương làm dâu đáng nể phục.
Không chỉ những lúc ốm đau mà trong cuộc sống hàng ngày, mẹ chị cũng rất quan tâm chăm sóc bà. Mẹ chị vẫn bảo với anh em chị rằng: “Lúc bà còn khoẻ bà đã chăm sóc các con và trông nom nhà cửa để mẹ lo việc đồng áng, bố yên tâm công tác, giờ bà già rồi thì mẹ phải có trách nhiệm chăm lo cho bà”. Chị còn nhớ mỗi tối mùa đông mẹ luôn nằm sẵn trong chăn trước khi bà vào giường đi ngủ để "sưởi ấm" chăn. Bà bảo: "Người mẹ cháu mùa hè thì mát, mùa đông lại nóng. Mẹ cháu chỉ nằm 1 lúc là chăn đã ấm rồi".
Từ sau đợt bà ốm nặng, mẹ chị đã chuyển hẳn vào nhà trong ngủ luôn cùng bà vì sợ đêm hôm bệnh của bà tái phát. Bà vẫn thường hỏi con dâu: "Con nằm với mẹ mà không thấy mùi khó chịu sao? Mẹ già rồi, nhiều khi đi tiểu còn bị rớt ra quần nên không được thơm tho đâu". Mẹ chị chỉ cười: "Người già ai cũng thế mà mẹ, mẹ cứ sống khoẻ là con cháu vui rồi".
Chuyện ăn uống của người già cũng rất khó chiều. Bà rụng hết răng nên đồ ăn thường phải nấu mềm, đồ rắn là bà không ăn được. Có lần dọn cơm thấy bà gắp miếng rau lên rồi lại bỏ xuống, từ đấy mẹ chị biết ý khi nấu nướng xong liền múc đồ ăn của cả nhà ra đĩa và bớt lại một chút trong xoong xào kỹ hơn để bà ăn. Mẹ chị đi chợ hay đi đâu cũng không quên mua đồng quà tấm bánh về cho bà. Mẹ chị bảo: “Người già tính lại giống trẻ con ấy mà”. Bà có thói quen ăn trầu từ thời trẻ, biết bà có thể nhịn cơm chứ không thể nhịn trầu nên chưa bao giờ đi chợ mà mẹ chị quên mua cau trầu. Bà thì lúc nào cũng khen con dâu khéo chọn mà lại mua rẻ. Những hôm mẹ chị không đi chợ được phải nhờ hàng xóm mua hộ thì bà bảo: "Con nhờ họ mua hộ ít thôi, người ta không biết chọn, lần sau con đi con mua cho mẹ".
Cái gì con dâu mua bà cũng thích. Con cháu mua biếu bà rất nhiều quần áo mới nhưng hầu như bà chỉ mặc một vài buổi cho mọi người vui rồi lại cất đi. Hàng ngày bà chỉ mặc những chiếc áo mà mẹ chị mua, thậm có có những cái đã sờn vai nhưng bà vẫn mặc. Chị thắc mắc thì bà bảo: "Mọi người mua toàn quần áo đẹp, mặc hàng ngày không hợp, bà để dành đến Tết. Quần áo mẹ cháu mua đơn giản bà lại mặc rất vừa”.
Người ta vẫn nói, mẹ chồng nàng dâu khác máu tanh lòng nên khó có thể sống với nhau và yêu quý nhau như mẹ con ruột được, thế nhưng bà nội và mẹ chị đã sống cùng nhau hơn 40 năm, và chưa bao giờ họ ngừng yêu mến và chăm sóc nhau cả.