Tôi chết lặng với những lời mình nghe lén được khi đứng sau cánh cửa
Tôi không thể ngờ rằng từ miệng chồng mình lại buông ra những lời nói như thế. Từng lời nói rành rọt cứ như lưỡi dao sắc cứa vào trái tim tôi...
Vợ chồng tôi có tới 5 năm yêu nhau rồi mới cưới chứ không phải trường hợp yêu đương chóng vánh, yêu nhanh cưới vội. Vậy mà cuộc sống hôn nhân đó chỉ khoảng 1 năm mà đã lao dốc không phanh.
Chúng tôi yêu từ khi là sinh viên, ra trường 1 năm sau rồi cưới, về vài tháng thì có tin vui. Vợ chồng tôi vui mừng, hạnh phúc lắm khi biết tin này. Từ đó, tôi nghiễm nhiên trở thành bà hoàng dưới sự chăm sóc tỉ mẩn của chồng để đón chờ đứa con đầu lòng của mình.
Phải nói rằng, thời gian bầu bí mệt mỏi ấy có chồng kề bên chăm sóc, sẻ chia tôi thấy cuộc hành trình như ngắn đi một nửa. Đến tận khi sinh con ra tôi vẫn thấy mình thật may mắn có một người chồng như thế.
Là đàn ông nhưng mấy việc tưởng chừng khó khăn như chăm bà đẻ hay tắm cho trẻ sơ sinh anh đều làm rất khéo léo. Anh lo lắng cho mẹ con tôi từng li từng tí một. Ban ngày có bà nội hỗ trợ, còn chiều về là mọi việc lớn bé trong nhà đều do tay chồng tôi đảm nhiệm.
Nhàn rỗi quá thành ra có nhiều lúc nghĩ quẩn, nghe mọi người hay bàn về chuyện chồng ngoại tình khi vợ sinh con, tôi lại không khỏi hoang mang lo lắng. Vì thế mà sau sinh, tôi đã lo giữ dáng với giảm cân, chỉ ao ước nhanh nhanh đủ 3 tháng còn chiều chồng. Con nhỏ, bận tối mặt mũi, lại hay đau lưng, không nhiều ham muốn, nhưng vì sợ mất chồng mà tôi phải luôn tỏ ra mình rất thích thú, chờ ngóng.
Đến tận khi sinh con ra tôi vẫn thấy mình thật may mắn có một người chồng như thế. (Ảnh minh họa)
Vậy mà chồng vẫn bình chân như vại, không có gì tỏ vẻ sốt ruột cả. Tôi nghĩ chắc do chồng lo cho sức khỏe của vợ nên cố kìm lòng. Nghĩ đến vậy, tôi lại càng yêu chồng nhiều hơn.
Rồi con tôi cũng được 3 tháng, tôi tưởng chồng đợi mãi ngày này thì phải vồ vập lắm, vậy mà anh cũng chẳng ỏ ê gì tới vợ. Thấy thế tôi cũng hơi hẫng nhưng vẫn cố gắng yêu chiều chồng để có cuộc giao ban đầu tiên sau thời gian kiêng cữ. Nhưng hôm đó, mọi thứ đều diễn ra qua loa, miễn cưỡng, cả tôi và chồng đều không thấy được thỏa mãn. Tôi còn không được thoải mái và có hiện tượng bài xích “chuyện ấy”.
Sợ chồng chê, vài hôm sau tôi lại chủ động gợi ý anh, nhưng vẫn không khá khẩm hơn lần trước là bao. Sau một thời gian cố gắng mà chẳng được, chồng tôi chán nản nằm xuống vỗ về tôi và bảo: “Thôi, có lẽ em stress nên vậy, để thời gian nữa cho ổn định đã”. Mặc dù được chồng hiểu và thông cảm, nhưng tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng, tủi thân và xấu hổ.
Kể từ đó, tôi luôn có cảm giác anh trốn chạy tôi và chuyện vợ chồng. Cứ ngỡ chồng lo cho sức khỏe của mình, nào ngờ tôi lại phát hiện ra một chuyện ngang với sét đánh bên tai.
Trưa hôm qua, tranh thủ lúc con ngủ lại có bà ngoại sang chơi nên tôi gửi con để đi sắm quần áo mới và mua ít mỹ phẩm. Khi vừa dựng xe ở cửa shop gần công ty chồng thì thấy chồng vụt qua, đằng sau chở 1 em mặc váy ngắn cũn cỡn, ngồi vắt vẻo ôm eo tình tứ. Tôi định phóng theo để bắt quả tang chồng ngoại tình nhưng cùng lúc bà ngoại gọi về ngay vì con trai quấy khóc có hiện tượng khó thở. Thấy bà nói vậy, tôi đành gác lại chuyện kia để tức tốc phi về với con.
Gọi bác sĩ về khám cho con thì không thấy biểu hiện lạ, họ nói theo dõi thêm. Buổi tối chồng về, anh chỉ hỏi han qua loa việc con cái bị làm sao? Rồi tắm rửa, ăn cơm và vào phòng làm việc đóng cửa im ỉm. Vì con vẫn còn thức nên tôi cũng để kệ anh.
Tôi không biết anh “ăn phở” bên ngoài từ khi nào, có phải từ lúc tôi mang bầu? (Ảnh minh họa)
Tôi dỗ con ngủ xong, muốn vào phòng chồng để hỏi cho rõ chuyện trưa nay. Vừa tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng chồng thì thầm như đang nói chuyện điện thoại: “Lúc trưa nay em có vui không? Phải thế chứ, chẳng bù cho con mẹ sề nhà anh, chán ngắt. Yên tâm, nó đang ru con ngủ, không biết được đâu”.
Tôi chết lặng với những gì mình nghe lén được khi đứng sau cánh cửa. Anh thoải mái nói chuyện với cô gái nào đó, chê bai tôi, rồi gọi tôi là “nó” một cách vô tư, ngay trong chính ngôi nhà của hai vợ chồng. Điều này khác nào một sự xúc phạm, sỉ nhục cực lớn đối với tôi.
Tôi không biết anh “ăn phở” bên ngoài từ khi nào, có phải từ lúc tôi mang bầu?. Lúc tức giận, tôi chỉ muốn phá một trận cho anh bẽ mặt, nhưng khi nghĩ lại, nếu làm thế, nếu ly hôn, thì người thiệt thòi là tôi và đứa con mới chào đời của tôi mà thôi. Có mẹ nào bày cách giúp tôi cho gã chồng ngoại tình của tôi phải chịu xấu hổ, tủi nhục một lần không?