Tôi "dị ứng" với những đàn bà khinh chồng ra mặt
Sao chị giống vợ của người yêu tôi thế. Cũng cái giọng điệu khinh chồng, bôi xấu chồng. Cũng cái kiểu mèo tự khen mèo dài đuôi, coi mình là người vợ, người con dâu chuẩn.
Chào chị Dương Cầm, tác giả bài “Tết này, thật lòng tôi chỉ muốn chồng ngoại tình”!
Đọc bài viết của chị, tôi giật mình. Sao chị giống vợ của người yêu tôi thế. Cũng cái giọng điệu khinh chồng, nói xấu chồng. Cũng cái kiểu mèo tự khen mèo dài đuôi, coi mình là người vợ, người con dâu chuẩn. Đến cả chi tiết gửi con về nhà ngoại cũng giống nữa. Lẽ nào chị là?...
Dù chị và người đàn bà tôi quen có phải là 1 hay không, tôi cũng phải viết những dòng này để vạch mặt những kẻ như chị và chị ta. Sao tôi "dị ứng" với những người đàn bà khinh chồng ra mặt thế. Tôi muốn lấy lại lí lẽ cho người tôi yêu, cho cả chồng chị nữa.
Tôi không hiểu tại sao trên đời lại có những người đàn bà như hai người. Vợ gì mà ghét chồng ra mặt, thậm chí coi nhau như người dưng nước lã, mong chồng ngoại tình để đỡ phải nhìn mặt chồng. Tuy vậy lại nhất quyết không chịu ly dị.
Tôi không hiểu tại sao trên đời lại có những người đàn bà khinh chồng, bêu xấu chồng
Nói thật, tôi cũng đang sống dở chết dở, khổ sở vì người đàn bà trái khoáy đó. Vì chị ta mà tôi và tình yêu của tôi không thể đến được với nhau. Chúng tôi không thể trở thành vợ chồng hợp pháp.
Khi tôi đến với Thắng thì tình trạng của anh ấy và vợ giống y như gia đình chị bây giờ. Hai người đến với nhau không phải vì tình yêu. Chị ta và Thắng là bạn cùng lớp đại học. Sau 1 lần say rượu, 2 người phát sinh quan hệ. Chị ta có bầu, Thắng phải chịu trách nhiệm.
Vợ Thắng là 1 người giỏi giang. Chị ta làm ra nhiều tiền hơn Thắng, giàu có, tiến thân vù vù. Thắng thì chỉ là 1 nhân viên bình thường, thu nhập 1 tháng 7 triệu. Đối với tôi, 1 người đàn ông như vậy đã là khá giả. Nhưng trong mắt vợ Thắng, anh chỉ là loại đàn ông siêu tầm thường.
Cậy có tiền, chị ta khinh bỉ chồng mình. Anh đưa lương hàng tháng, chị ta cầm 1 cách khinh miệt bảo “Có thế thôi à? Chẳng đủ mẹ con tôi ăn sáng”. Anh mua cái gì, chị ta cũng dè bỉu là loại rẻ tiền, vớ vẩn, không đáng dùng. Anh biếu quà bố mẹ vợ, chị ta cũng tỏ ý không hài lòng, kêu là đồ đểu.
Dần dần, anh chẳng muốn biếu xén, góp tiền vào gia đình với chị ta nữa. Bố mẹ và em gái Thắng đều khó khăn, mẹ yếu bệnh, em gái công việc bấp bênh vì khủng hoảng kinh tế. Anh quyết định dùng toàn bộ số tiền mình làm ra để giúp đỡ bố mẹ.
Dù sao anh có đưa tiền cho vợ hay biếu quà bố mẹ vợ thì họ cũng chẳng thèm dùng tới. Thậm chí họ còn đem vứt hay cho người khác. Nếu những người giàu có đó đã đầy đủ thì việc gì phải cho thêm họ. Thà rằng anh để tiền đó giúp đỡ gia đình thiếu thốn nhiều cái của mình còn hơn. Tội gì phải để cho bố mẹ anh rơi vào cảnh “người ăn không hết kẻ lần chẳng ra”.
Vợ anh tham tiền còn tham chức quyền. Chị ta không chăm lo gì cho chồng con, đứa con lúc nào cũng nheo nhóc rất tội nghiệp. Thương con, Thắng đề nghị vợ đem gửi con về nhà bà ngoại để bà trông giúp (vì bà nội ốm yếu cũng không đỡ đần được nhiều). Vợ anh nghe vậy đồng ý cái rụp.
Tất cả những đổ vỡ trong gia đình anh đều là do thói khinh người và lười nhác của chị ta. Nhưng chị ta lại đổ hết cho chồng, rẻ rúng Thắng và đi khắp nơi bêu xấu anh. Chị ta nói anh là kẻ bủn xỉn, khốn nạn, không đưa tiền nuôi con. Việc anh đưa con gái cho bà ngoại trông, chị ta cũng suy ra là do anh không muốn bỏ tiền ra cho bé.
Thật ra Thắng rất thương con. Anh thường xuyên đến thăm bé, mua quần áo, đồ chơi, thú bông cho con. Nhưng những đồ anh mua đều bị ông bà ngoại và mẹ bé ném sạch. Họ chê là hàng Trung Quốc rẻ tiền, không an toàn cho trẻ nhỏ. Và tất nhiên lại chửi đểu, bêu xấu anh là loại keo kiệt.
Vợ Thắng là người lấy tiền ra làm thước đo con người, lấy tiền ra để giải quyết mọi chuyện. Vì mẹ anh yếu bệnh, sợ mẹ lo khi thấy vợ chồng căng thẳng, thỉnh thoảng Thắng rủ chị ta về nhà nội cùng nhau. Lần nào chị ta cũng vung tiền lên đưa bố mẹ chồng. Rồi sau đó tự đắc khắp nơi mình là dâu chuẩn, dâu có hiếu, dù thằng chồng chẳng ra cái thá gì nhưng mình vẫn tốt với nhà nó.
Đã lâu rồi chị ta không nói chuyện với Thắng, không nhìn mặt anh, không ăn uống chung. Hai người phân phòng ngủ, sinh hoạt tách biệt. Thắng buồn nhưng chẳng phản ứng mấy. Anh ấy hiền lành lắm.
Nếu không gặp tôi, có lẽ anh ấy sẽ suốt đời nhịn nhục, suốt đời sống trong sự cô đơn nhàm chán. Chúng tôi là đối tác làm ăn, tôi là khách hàng của Thắng. Lúc gặp anh, tôi đã ấn tượng với đôi mắt sâu thẳm, nụ cười trầm buồn.
Tôi biết anh có vợ con, cũng định không dây dưa nhưng trời se duyên, hai đứa dần dần cảm mến, yêu thương nhau. Về sau, biết được hoàn cảnh của anh và vợ, tôi càng thương anh ấy.
Vợ anh biết chúng tôi yêu nhau. Chị ta chẳng phản ứng gì, kiểu kệ xác chúng mày. Nhưng có lần, bố mẹ vợ anh đã gọi điện mắng anh là thằng đểu, vừa sở khanh vừa keo kiệt, bủn xỉn.
Anh đến tận nhà xin lỗi bên đó, nói rõ hoàn cảnh hai người và xin ly dị vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Anh cũng bàn với vợ ly hôn. Dù sao hai người cũng chẳng liên quan gì tới nhau lâu lắm rồi, chỉ đơn thuần là ở chung 1 mái nhà theo đúng nghĩa đen của nó, không dính líu gì đến chuyện tình cảm.
Ấy thế mà vợ anh không đồng ý, Hỏi lý do tại sao, chị ta bảo “Tôi không thích ly dị. Thế thôi!”. Anh năn nỉ đủ kiểu, chị ta vẫn không đồng ý. Chị ta bảo khi xưa Thắng làm chị ta có bầu, chị ta chỉ cần duy nhất 1 điều đó là làm anh phải làm chồng trên giấy tờ của chị ta.
Thật sự cả tôi, cả Thắng đều không thể hiểu nổi vợ anh. Chị ta gàn dở, tắc quái đến kỳ lạ. Không yêu, không nhìn mặt, ghét chồng như xúc đất đổ đi nhưng lại không cho ly dị. Trước mặt tỏ thái độ thờ ơ, lạnh nhạt nhưng lại rất thích đi buôn chuyện nói xấu chồng. Tôi cảm giác chị ta làm thế không phải để trả thù anh, mà chỉ để nâng cao giá trị của chính mình, dìm chồng xuống để nâng mình lên.
Thật lòng tôi không biết đối phó thế nào với người đàn bà ấy vì chị ta quá điên, quá gàn dở.
Càng đọc, tôi càng cảm thấy chuyện của chị Dương Cầm giống người đàn bà đó. Từ cách nói chuyện giả nai, câu sự đồng cảm của mọi người đến cách nói xấu chồng đầy nghệ thuật. Nếu chị Dương Cầm đây đúng là vợ Thắng của tôi, thì thật sự độ điên của chị lên đến mức độ nặng quá rồi!
Tôi đang rất đau đầu vì chuyện này. Tôi cũng chẳng còn trẻ trung, bố mẹ giục cưới trong năm Rắn. Thắng của tôi thì lành quá, không chịu đơn phương ly hôn, cảm giác tội lỗi vì năm xưa hành động dại dột. Anh bảo phải có sự đồng ý của vợ, anh ấy mới ra tòa.
Thật lòng tôi không biết đối phó thế nào với người đàn bà ấy vì chị ta quá điên, quá gàn dở. Tôi phải làm thế nào để lấy được người tôi yêu?