Ê chề khi trao "cái ngàn vàng"

Kẻ dại tình,
Chia sẻ

Sau khi hiến dâng cái ngàn vàng cho mối tình đầu - một người đàn ông đã có vợ, tôi không khỏi đau đớn và trách cứ mình.

Ngày trước khi nghe lũ bạn nói về chuyện tình yêu của những đứa con gái đối với người đàn ông đã có vợ, tôi đã bình luận rất sôi nổi. Tôi luôn luôn tôn thờ quan niệm là không thể thích người đã có người yêu chứ đừng nói là người đã có gia đình. Nhưng đó là ngày trước, ngày tôi còn là 1 con nhóc chưa biết đến thứ gọi là tình yêu.

Rồi khi rời ra vòng tay chăm sóc của bố mẹ, khi phải rời xa quê hương yêu dấu để đi làm nơi đất khách quê người. Những ngày đầu xa nhà tôi rất buồn và cảm thấy cô đơn vô cùng. Hình như trên thế gian này chỉ có mình tôi, khi đi làm tôi ngồi một mình một phòng, không đồng nghiệp, không người chỉ dẫn. Tôi như một cái máy ngày ngày tới công ty lụi cụi mày mò tìm kiếm đến hết giờ lại lủi thủi đi về.


Rồi tôi cũng tìm được chút niềm vui từ ngày gặp anh - sếp tôi. Anh là một người vui vẻ và chân thành (nhận xét ban đầu của tôi). Anh đã nói chuyện với tôi rất nhiều. Anh kể về công ty cho tôi nghe, về những người tôi làm việc chung, về gia đình anh, nơi có một người vợ xinh đẹp và 2 đứa con ngoan. Tôi lắng nghe rất chăm chú và cảm thấy vui vô cùng khi anh nói nhiều chuyện như vậy. Tôi đã nghĩ rằng đó là 1 sự tin tưởng và tôi cũng đã bắt đầu cởi mở hơn, tâm sự với anh rất nhiều. Từ đó tôi cảm thấy thích đi làm rất nhiều, mong được gặp anh, được trò chuyện tâm sự với anh.

Một ngày anh nói với tôi rằng anh có chuyện buồn. Tôi lắng nghe và như hòa chung vào cảm xúc của anh. Tôi cũng cảm thấy buồn và không muốn thấy anh như vậy chút nào. Tôi xót xa và dần cảm nhận được tôi cũng đã có cảm tình gì đó rất rất nhiều. Nhưng tôi có thể khẳng định đó không phải là tình đồng nghiệp anh em, tôi không dám nói với anh vì sợ anh biết sẽ xa lánh. Tôi cố gắng chôn giấu tình cảm và âm thầm lo lắng cho anh như một người yêu.

Hình như anh cũng cảm nhận được ánh mắt khác lạ, những lo lắng hơn bình thường của tôi dành cho anh. Anh đúng là người từng trải, anh khẽ nhẹ nhàng nắm tay tôi nhưng tôi không rút ra và anh đã hỏi nó: "Em thương anh rồi hả?". Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng lấy hết cam đảm để nhìn thẳng vào mắt anh và nhẹ nhàng gật đầu. Anh ác lắm, anh biết tôi chưa bao giờ yêu ai vậy mà khi đó anh đã không đẩy tôi ra mà lại kéo tôi, ôm tôi vào lòng thì thầm yêu thương.

Anh bảo anh rất bất ngờ, anh không nghĩ là tôi lại thương anh, anh cũng thương tôi nhưng chỉ như 1 đứa em gái thôi. Lần đó anh đã rủ tôi đi uống cà phê, anh bảo ngồi phía trong góc khuất để tránh gặp người quen trong công ty. Rồi anh như một người khác hoàn toàn. Anh ôm hôn tôi và bảo sao tôi thương anh chi cho khổ. Sao biết tôi thương anh sẽ khổ mà anh lại ôm tôi. Anh quá độc ác với một đứa ngây thơ như tôi mà lúc đó nó lại không thể nhận ra. Tôi đã tràn ngập trong sự sung sướng ngu dốt với ý nghĩ anh cũng thương tôi - chỉ cần anh thương tôi là được.

Ngày 20-10 anh dẫn tôi đi chơi và thuê khách sạn ngủ. Tôi vô cùng lo lắng khi bước theo sau anh vào khách sạn. Tôi không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi rất sợ sẽ mất đi cái quý giá nhất của người con gái. Nhưng hôm đó anh và tôi không có gì quá lố ngoài những nụ hôn say đắm và ôm nhau ngủ tới sáng. Tôi thở phào nhẹ nhõm và ngày càng tin yêu anh hơn vì nghĩ rằng anh không lợi dụng tôi mà yêu thương tôi thật lòng.

Sau ngày đó tôi và anh có đi khách sạn thêm 5 hay 6 lần gì nữa. Những lần đó anh với tôi đã đi quá giới hạn lần đầu một chút là tôi và anh không mặc gì trên người. Nhưng anh và tôi cũng đã có những cử chỉ của cái mà người ta gọi là chuyện người lớn song tôi vẫn giữ được cái ngàn vàng.

Ngày ngày anh vẫn sẻ chia vẫn lo lắng cho tôi, anh nói rằng anh cũng yêu tôi mất rồi anh sợ anh sẽ bỏ vợ con mà theo tôi mất. Tôi đâu biết rằng đó là cái bẫy mà anh đặt sẵn để dụ tôi vào trong. Tôi tin tưởng anh tuyệt đối, tôi còn khuyên anh rằng tôi rất yêu anh nhưng không muốn gia đình anh đổ vỡ vì tôi, không muốn các con anh hận tôi. Tôi còn nói sẽ yêu anh âm thầm lặng lẽ và không làm gì để ảnh hưởng tới hạn phúc gia đình anh.

Và tôi đã có 1 quyết định hết sức sai lầm. Tôi nói sẽ có con với anh, sau đó sẽ đi đến 1 nơi nào đó thật xa, không ai biết tôi là ai để sống và nuôi con 1 mình. Tôi nói với anh thì anh bảo như vậy tôi sẽ khổ lắm, tôi khổ sao anh chịu nổi (lại những lời nói dối rất tuyệt vời của anh). Đêm đó tôi đã trao cái ngàn vàng cho anh và nhận được 1 lời nói "Anh xin lỗi" của anh kèm theo câu "Mình dừng lại đi em" cùng sự lạnh nhạt của anh ngay ngày hôm sau.


Tôi phải làm gì, sẽ làm ầm lên cho vợ con anh biết, cho đồng nghiệp trong công ty biết sao? Nếu tôi làm vậy thì ai sẽ xấu mặt chứ, là tôi chứ không phải ai khác. Người ta sẽ nói tôi ngu, là con gái mà không biết giữ thân, là đứa con gái độc ác xấu xa lăng loàn mồi chài chồng người khác mà thôi.

Giờ tôi ân hận. Tôi nghĩ tới cha mẹ tôi ở quê. Tôi thấy có lỗi với cha mẹ rất nhiều, những người đã yêu thương hết mực, trao cho tôi cuộc sống quý giá này, đã đặt rất nhiều sự tin tưởng vào tôi. Nếu cha mẹ tôi biết sự thật này thì chỉ có thể sốc đến độ đứng tim mà chết thôi vì tôi vốn dĩ là 1 đứa con ngoan học giỏi trong mắt ba mẹ bạn bè mà, ngay cả những người trong công ty cũng luôn khen tôi dễ thương tốt bụng mà.

Tôi sẽ phải làm sao đây, tôi đã nghĩ đến cái chết nhưng lúc đó tôi lại nghĩ tới cha mẹ nhiều hơn. Tôi chưa làm gì để báo hiếu cha mẹ tôi mà giờ đây còn muốn tìm cái chết để kết thúc tội lỗi sao?

Chia sẻ