BÀI GỐC Nghẹt thở vì bức di thư xin đoạn tuyệt quan hệ của vợ

Nghẹt thở vì bức di thư xin đoạn tuyệt quan hệ của vợ

Những dòng chữ ấy như con dao đâm vào trái tim tôi, khiến tôi muốn nghẹt thở. Giá như vợ vẫn còn, tôi sẽ nói một ngàn câu: "Anh hối hận lắm mình ơi!"

16 Chia sẻ

Nếu làm theo lời anh thì chẳng khác nào chặt chân, chặt tay tôi đi cả

Luật,
Chia sẻ

Sắp đến đám cưới rồi mà tôi và anh vẫn không thể nào đi đến thỏa thuận chung trước hôn nhân. Nếu cưới về mà làm theo lời anh thì khác gì chặt chân tay tôi.

Tôi và anh yêu nhau đã hơn 1 năm, cả hai đều có công ăn việc làm ổn định nên hai gia đình đều giục chúng tôi sớm làm đám cưới

Tôi làm phiên dịch cho một công ty du lịch, còn anh là nhân viên IT. Ai cũng nói, với mức thu nhập của chúng tôi, hẳn cuộc sống hôn nhân sẽ nhẹ nhàng, thoải mái vì không phải nghĩ quá nhiều về kinh tế.

Trước hôm quyết định nhận lời làm đám cưới, tôi và anh đã có buổi nói chuyện nghiêm túc về những điều liên quan đến cuộc sống hôn nhân. Từ cách đối xử, phân chia công việc và cả vấn đề tài chính nữa. Mọi chuyện đều ổn, cho đến khi chúng tôi bàn về vấn đề kinh tế.

Ban đầu, anh kể chuyện nhà anh, tôi đã phát hoảng. Anh nói, trước giờ nhà anh bố anh là người nắm kinh tế, mẹ muốn tiêu gì hỏi ý kiến của bố, bố thống nhất thì mới được mua. Thậm chí cả tiền lương của anh, anh cũng gửi bố. 

Từ trước giờ, tôi chỉ nghe người phụ nữ là “tay hòm chìa khóa” của gia đình, nhưng gia đình anh lại là bố. Tôi hơi ngạc nhiên và cũng có chút sợ hãi. Nhưng khi anh nói: “Nhưng giờ thì khác, sau khi kết hôn, tài chính chúng ta sẽ tự lập, không phải nhờ bố giữ hộ nữa”. Thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

đám cưới

Từ trước giờ, tôi chỉ nghe người phụ nữ là “tay hòm chìa khóa” của gia đình, nhưng gia đình anh lại là bố. (Ảnh minh họa) 

Khi ấy, tôi thấy anh là một người tuyệt vời, tư tưởng thoáng hơn, hoặc chí ít anh cũng tôn trọng và cho tôi quyền tự quyết. Tôi khen anh không ngớt, nào là anh thật tuyệt vời, anh nghĩ đúng quá… trầm ngâm một lúc, anh lại tiếp: “Tiền bạc sẽ quy về một mối, chứ không thể để kiểu tiền ai người nấy tiêu được. Vì vậy, sau kết hôn tiền lương của em sẽ đưa anh giữ, tiêu gì anh sẽ nghiên cứu và quyết định”.

Tôi đứng hình vì câu nói ấy của anh. Mới đây, còn nghĩ anh thoáng, tư tưởng cởi mở hơn các cụ, nhưng thực ra nó cũng chẳng khác gì. Tôi phản đối kịch liệt, nói đàn ông giữ tiền không tốt. Nhưng anh cứ  một mực quả quyết: “Lương em cao hơn anh, nhưng em tiêu ghê quá, cứ hết tháng hết tiền, giờ kết hôn mà để em giữ tiền thì chỉ có âm suốt ngày à. Anh giữ tiền là hợp lý rồi”.

Đến thế thì tôi chỉ biết câm nín, nghe anh thuyết giảng nào là “Nhà anh cũng bố anh cầm kinh tế, bao năm qua mọi chuyện đều tốt đẹp, êm xuôi, không có vấn đề gì”,. rồi “Bố bảo phụ nữ tiêu hoang phí lắm, vì bên ngoài có quá nhiều thứ cám dỗ khiến phụ nữ không làm chủ được túi tiền của mình” thậm chí là “Bao nhiêu nhà sạt nghiệp vì thói tiêu không kiềm chế của phụ nữ em không biết à”…

Mãi cho tới khi anh im lặng thì tôi mới định hình và suy nghĩ, sở dĩ bố anh giữ tiền vì mẹ chỉ ở nhà nội trợ, không có thu nhập, không giao lưu bạn bè. Còn đằng này, tôi là người kiếm ra tiền, lại đi rồi thường xuyên giao lưu tiếp khách vậy mà anh định quản lý tiền, khi nào tôi cần thì xin, nếu anh thấy hợp lý sẽ đưa sao? Điều này đồng nghĩa với việc, không thấy hợp lý anh sẽ khước từ, chuyện đưa tôi tiền, chẳng khác nào chặt chân, chặt tay tôi đi cả. 

đám cưới

Có lẽ tình yêu của tôi không đủ mạnh để vượt qua những nỗi sợ hãi đó. (Ảnh minh họa)

Tôi đã cố thương lượng với anh trong một thời gian dài về việc mỗi tháng cả hai đều đóng góp một khoản để lo cho cuộc sống chung, tiết kiệm, còn lại tự lo sinh hoạt cho mình. Nhưng anh vẫn không chịu, bởi tư tưởng, suy nghĩ ấy đã ăn sâu vào tâm trí anh rồi. Việc tiền ai nấy tiêu anh còn không đồng ý nói gì đến việc giao cho tôi làm “tay hòm chìa khóa” của gia đình. Tôi thực sự bất lực.

Nhiều lúc, vì yêu anh nên tôi định buông xuôi thỏa hiệp với anh nhưng cứ nghĩ đến việc muốn mua thỏi son, bộ quần áo, uống nước cùng bạn bè cũng phải trình bày với anh. Xong có lẽ sẽ bị anh gạt phăng đi vì lý do “lấy chồng rồi, son phấn đẹp, gặp gỡ để làm gì”. 

Thậm chí phải chắt chiu, dấu từng 5 xu một hào từ những khoản anh đưa cho để mua một thứ mình muốn, chẳng may anh phát hiện, nổi đóa lên, ầm ĩ nhà cửa. Hay những lúc tôi phải ngồi suốt buổi chỉ để giải trình với chồng các khoản mình chi tiêu, vắt óc nói sao cho hợp lí để anh khỏi kêu ca là phí phạm, không biết cân đo đong đếm… là tôi đã nổi hết da gà, ớn lạnh rồi.

Có lẽ tình yêu của tôi không đủ mạnh để vượt qua những nỗi sợ hãi đó. Tôi có nên tiếp tục làm đám cưới với một người đàn ông như thế không? Hay mọi người có cách nào thuyết phục anh ấy giúp tôi không?

Chia sẻ