Nếu anh không cố giữ, chắc chắn sẽ mất vợ!
Chồng tôi cũng nhận thấy sự thay đổi của tôi. Anh có vẻ lo lắng. Mỗi buổi chiều, anh về nhà ngay chứ không đi la cà quán nhậu nữa. Tôi biết rằng nếu chồng không cố giữ, chắc chắn sẽ mất vợ.
Tôi cưới chồng khi 26 tuổi. Tôi làm giáo viên cấp 3, còn chồng tôi là kĩ sư cơ khí. Anh hơn tôi 4 tuổi. Chúng tôi yêu nhanh cưới vội vì tôi có thai trước. Khi đó, tôi còn nghĩ một người đàn ông lớn tuổi như anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho mình. Vậy mà tôi lầm.
Về làm dâu, cuộc sống của tôi tù túng đến nghẹt thở. Mẹ chồng vì ác cảm chuyện tôi có thai trước nên xét nét tôi đủ điều. Bụng to vượt mặt nhưng tôi vẫn phải làm công việc nhà. Lắm lúc đi dạy mệt mỏi, tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi một chút cũng không được. Mẹ chồng thì luôn nói “Có bầu trước thì ráng mà chịu”. Bà xem tôi như là tội đồ trong chuyện này mà không nghĩ đến chuyện nếu không có con trai bà, liệu tôi có thể tự có thai được hay không?
Khi sinh con, cuộc sống của tôi càng bế tắc hơn. (Ảnh minh họa)
Với mẹ chồng đã thế, tôi còn chán chồng hơn gấp bội. Anh lần đầu có con nhưng chẳng mấy quan tâm đến con trai trong bụng tôi. Thấy vợ làm việc nhà, chưa khi nào anh xuống giúp được một tay. Anh quan niệm chuyện nhà cửa là của đàn bà, đàn ông cần lo mấy chuyện khác to lớn hơn. Mà những chuyện to lớn đó, tôi thấy chỉ là nằm xem ti vi, đọc báo rồi hối thúc vợ nấu ăn cho nhanh để còn kịp đi chơi.
Chuyện ăn uống khi bầu bì cũng tự tôi xoay xở, anh chẳng khi nào hỏi tôi thèm ăn gì, tôi có ốm nghén không. Có khi tôi nói thèm món gì đó, anh cũng chẳng đi mua mà bắt tôi tự đi mua ăn. Anh luôn miệng nói “Có tay có chân được thì tự đi mua ăn được.” Nhiều lần, tôi vừa đi vừa khóc vì tủi thân suốt cả chặng đường.
Khi sinh con, cuộc sống của tôi càng bế tắc hơn. Chồng tôi chưa một lần thay tã hay tắm cho con. Một mình tôi vừa đi làm, vừa lo cho con, vừa lo chuyện nội trợ, nhà cửa. Nhiều khi ức chế, bực nội quá, tôi la hét và đập phá để giải tỏa. Những khi đó, vợ chồng chúng tôi lại cãi nhau to. Kết quả luôn là chồng tôi bỏ nhà đi đến sáng hôm sau mới mò về. Rồi chiến tranh lạnh suốt cả tuần, có khi là cả tháng. Tôi cảm thấy chán ngán và tự hỏi, anh có hiểu nghĩa vụ của một người chồng? Anh không sợ mất vợ sao?
Khi con trai được hơn 1 tuổi, tôi gặp T. Anh ấy là đồng nghiệp mới của tôi. Anh cũng đã có gia đình nhưng không hạnh phúc. Gặp nhau trong những buổi tiệc liên hoan với cả trường, T liên tiếp bật đèn xanh với tôi. Anh ấy chủ động ngồi cạnh tôi, gắp thức ăn, rót nước cho tôi uống. Sợ mọi người dị nghị nên tôi cũng giữ khoảng cách dù trong lòng ít nhiều có cảm động bởi những hành động của anh.
T ra sức theo đuổi tôi. Anh ấy luôn tìm mọi cách để được nói chuyện với tôi. (Ảnh minh họa)
T ra sức theo đuổi tôi. Anh luôn tìm mọi cách để được nói chuyện với tôi. Rồi còn mua hoa, mua quà bí mật nhờ học sinh gởi tặng cho tôi. Có những khi, anh còn chủ động hẹn tôi đi ăn tối, uống cà phê. Tôi lấy lí do con nhỏ để từ chối thì anh bảo chở con đi theo luôn. Dĩ nhiên là tôi không đồng ý dù trong lòng cũng rất dao động.
Từ khi biết T theo đuổi mình, tôi bắt đầu chú ý đến hình thức bên ngoài hơn. Cuộc sống của tôi cũng nhiều màu sắc và vui vẻ hơn. Tôi hay cười hơn trước và có cảm giác mình như đang yêu lại lần nữa..
Đôi lúc, nằm bên cạnh chồng, tôi lại nghĩ đến T. Đặc biệt, những khi chồng tôi “vật” vợ ra để thỏa mãn rồi lại ôm gối quay lưng ngáy, tôi càng tủi thân và nghĩ về T nhiều hơn. Biết là có lỗi với chồng, nhưng tôi không sao ngăn được cảm xúc của mình. Đôi khi tôi cũng nghĩ, để anh biết mất vợ thì sẽ như thế nào một lần cũng tốt.
Chồng tôi cũng nhận thấy sự thay đổi của tôi. Anh có vẻ lo lắng. Mỗi buổi chiều, anh về nhà ngay chứ không đi la cà quán nhậu nữa. Rồi cũng phụ tôi vài việc lặt vặt, chơi với con. Nhưng tình cảm tôi dành cho anh như đã nguội lạnh. Mặc kệ chồng ra sức lấy lòng, tôi vẫn thờ ơ. Tôi biết rằng nếu chồng không giữ, chắc chắn sẽ mất vợ.
Mới đây gặp T, anh nói sẽ ly hôn vợ để cưới tôi chỉ cần tôi đồng ý về sống với anh. Tôi phân vân giữa hai sự lựa chọn này quá. Một bên là chồng con, một bên là người theo đuổi mình nồng nhiệt, lại chiều chuộng mình. Tôi có nên chạy theo mối tình mong manh này không mọi người?