Mới cưới nửa năm mà tôi đã không thể chịu được nhà chồng
Từ chồng cho tới bố mẹ chồng đều là những người thuộc một thế giới khác mà tôi không thể hòa nhập được.
Tôi 25 tuổi, mới cưới được nửa năm nhưng tôi đang không thể chịu được nhà chồng. Tôi đang muốn ly hôn. Tôi sẽ kể chuyện của tôi ra đây để chị em cho tôi lời khuyên có nên dứt khoát ly hôn gấp hay nên suy nghĩ lại.
Chồng tôi 28 tuổi, là nhân viên IT, anh đi sớm về khuya, không theo giờ giấc nào, có ngày trực lại luôn ở công ty nhưng cũng không gọi điện về nhà, chỉ đến khi vợ gọi thì mới nói mình bận ở lại trực. Nói chung, chồng tôi vô tổ chức nhất nhà. Điện thoại cũng ít khi cầm đến nên nếu không thấy anh ở nhà, không gọi điện được cho anh, anh biến mất khoảng 2 ngày sau trở về, thì đó cũng là chuyện thường tình.
Hồi yêu nhau, tôi không biết điều này vì tôi không kiểm soát anh chặt chẽ. Lúc đó tôi cho rằng yêu đương hay cưới nhau về thì mỗi người vẫn đều cần có không gian riêng tư. Vì thế tôi không gọi điện kiểm tra sau 11 giờ đêm, cũng không bắt anh phải báo cáo giờ giấc đi về ăn ngủ.
Chính vì thế mà sau khi cưới nhau, biết được cách sinh hoạt của anh, tôi đã thất vọng vô cùng. Tôi cảm thấy căn nhà này chỉ như chỗ trọ của chồng, còn công ty mới là tổ ấm của anh. Anh dành phần lớn thời gian cho công việc và công ty, ở đó có đám bạn hữu sau mỗi ngày làm việc là lại chơi game hoặc đi cà phê, karaoke cùng nhau.
Sau khi cưới nhau, biết được cách sinh hoạt của anh, tôi đã thất vọng vô cùng. (Ảnh minh họa)
Bố chồng tôi thì nói nhiều và tỉ mỉ khủng khiếp. Dù tôi làm gì đi chăng nữa, ông cũng đều phải nhắc nhở hoặc hướng dẫn cách làm. Chẳng hạn tôi cho quần áo vào máy giặt, đó là việc làm đơn giản biết bao nhiêu, tôi cũng đã làm hàng trăm lần trước khi lấy chồng. Nhưng bố chồng tôi vẫn chạy theo và dặn dò: "Con phải bỏ đồ lót vào túi lưới, nước giặt thì cho vào ngăn ngoài, nước xả ngăn trong, nhớ cho nhiệt độ về mức bình thường". Khi tôi nấu ăn, ông cũng sẽ đi vào bếp 2 lần, một lần là nhắc nhở: "Con nhớ dùng nước tiết kiệm" và: "Nấu canh thì cho muối trước, tắt bếp rồi mới được cho mì chính".
Nếu hôm nào ông không vào bếp nhắc, thì đến bữa ăn thế nào ông cũng hỏi: "Nay con cho mì chính trước hay sau khi tắt bếp". Chờ tôi xác nhận: "Con tắt bếp rồi mới cho", đến lúc đó ông mới đụng đũa vào bát canh.
Thực sự, những lời này tôi nghe nhiều đến mức cảm thấy chán nản. Sao bố chồng tôi không hiểu rằng tôi đã 25 tuổi chứ không phải 5 tuổi, tôi đã làm những điều này quá nhiều, nhưng ông vẫn luôn nhắc nhở như thể sợ tôi đãng trí quên mất. Đôi khi tôi rất khó chịu với những lời dặn dò như thế.
Mẹ chồng tôi thì ít nói hơn, cũng chẳng soi mói con dâu. Nhưng bà có thói quen xin tiền khiến tôi choáng váng. Vì chi tiêu sinh hoạt hàng tháng đều là tôi phụ trách, vì thế mà tiền nong trong nhà là tôi cầm. Tôi cũng là đứa biết điều, mua quần áo, đồ dùng các loại đầy đủ. Bố mẹ chồng cần gì, nhắc một câu là hôm sau tôi đã mua, ông bà có việc đi cưới xin, ăn giỗ, tôi đều chủ động đưa tiền. Thế nhưng, ngoài những chi tiêu đó ra, tôi không hiểu mẹ chồng tôi cần tiền để làm gì bởi bà suốt ngày gợi ý tôi đưa tiền.
Chẳng hạn đầu tháng, biết tôi vừa lĩnh lương, bà sẽ nói: "Đợt này thay đổi thời tiết mẹ hơi đau đầu, mày có tiền cho mẹ xin vài trăm mua ít thuốc hoạt huyết dưỡng não uống". Tôi bảo tôi sẽ mua cho thì bà nói: "Mày biết đường nào mà mua, mẹ phải đi kể rõ bệnh thì người ta mới bán đúng thuốc cho chứ".
Nghe bà nói vậy, tôi đưa bà 500 ngàn, nhưng chiều về, chỉ thấy bà mua mỗi vỉ thuốc hoạt huyết khoảng vài chục ngàn. Số tiền còn lại, tuyệt nhiên tôi không biết sẽ đi đâu.
Tôi không hiểu mẹ chồng tôi cần tiền để làm gì bởi bà suốt ngày gợi ý tôi đưa tiền. (Ảnh minh họa)
Rồi cách vài ngày bà lại gợi ý: "Mày xem, mũ với giày đi thể dục của bố chồng mày bị rách hết rồi. Mày đưa mẹ mấy đồng mẹ mua cho bố chồng mày".
Thực tế thì đồ của ông chỉ xước chút ít trên mũi giày, còn mũ thì cũng chẳng bị rách, cứ 3-4 tháng tôi lại sắm cho ông một đôi giày mới. Nhưng thỉnh thoảng bà sẽ gợi ý như thế. Tôi đưa bà 700 ngàn (vì theo ý bà giày 500 ngàn, mũ 200 ngàn) nhưng rồi bà sẽ mua cho bố chồng tôi một đôi giày thể dục khoảng 100 ngàn, còn 600 ngàn còn lại, bà cất đâu đó. Tôi không hiểu bà cần tiền làm gì nữa, vì mọi chi phí sinh hoạt đều đã có tôi cáng đáng. Bà muốn ăn gì, mua gì tôi đều đáp ứng. Vậy mà mỗi tháng, bà vẫn phải xin tôi khoảng 2 triệu mới yên lòng.
Đấy, gia cảnh nhà chồng tôi như thế. Mọi người bảo tôi có nên tiếp tục cố gắng mà sống và làm quen với cuộc sống gò bó khó chịu và luôn có cảm giác như ở đợ thế này không? Chồng yêu thương quan tâm đã đành, đằng này chồng tôi bỏ đi suốt, đến khi tôi có con thì có phải mình tôi sẽ phải gồng gánh?
Tôi nản lòng quá các chị ạ. Giờ chưa vướng bận con cái, có nên dứt khoát ly hôn không?