BÀI GỐC Đau xót vì cái đầu trọc và nụ cười đầy nước mắt của vợ

Đau xót vì cái đầu trọc và nụ cười đầy nước mắt của vợ

Tôi mỉm cười bảo vợ tóc rồi sẽ mọc lại, dù cô ấy có tóc hay không thì tôi vẫn thương như ngày nào. Nghe tôi nói, Lan cũng yên tâm phần nào. Nhưng chỉ đến khi ngồi một mình, tôi mới dám bật khóc...

8 Chia sẻ

Mẹ tôi cũng vì thương cảm con dâu mà hai mắt ướt nhòe

Đặng Hưng,
Chia sẻ

Nhìn vợ nằm ngủ với hai mắt thâm quầng, khuôn mặt gầy gò, sạm đi thấy rõ mà tôi thương quá. Quay sang nhìn, mẹ tôi cũng vì thương con dâu mà hai mắt ướt nhòe.

Vợ tôi xuất thân từ nông thôn. Nhà em nghèo nhất nhì xóm nhưng em và em gái em đều học rất giỏi. Bản thân em dù thi đậu đại học, nhưng không có tiền nên đành bỏ dỡ. Ở nhà, em mở một tiềm tạp hóa nhỏ để bán buôn kiếm lời nuôi em học. Tôi gặp em trong một lần ghé quán nhà em đổ xăng.

Thấy em dễ thương, ăn nói lại hiền lành, nên tôi rất thích. Vì được nghỉ phép có 2 tuần nên tôi thường tranh thủ tìm cớ đến quán. Khi thì mua gói thuốc lá, khi thì tới uống ly cà phê cốc, khi thì tới đổ xăng dù xăng còn đầy.

Ngày cuối cùng của ngày phép, tôi nói thẳng tình cảm của mình với em. Em chỉ nói nếu tôi không chê em mồ côi mẹ, không chê em nghèo hèn thì có thể đến với nhau. Vì em cũng thích tôi.

Chúng tôi cưới nhau sau 1 năm tìm hiểu. Sau ngày cưới, vợ chồng tôi sống chung với bố mẹ tôi ở thành phố. Cuối tuần, tôi lại đưa em về thăm bố và em gái. Tôi cũng thay vợ lo cho em gái em học hành.

con dâu

Em nói tôi còn mẹ là may mắn rồi, như em, em thèm có mẹ lắm mà không được nên em không muốn tôi làm mẹ buồn. (Ảnh minh họa)

Chỉ có điều mẹ tôi không thích con dâu. Bà chê em nghèo, lại không có mẹ từ nhỏ nên không biết cách ứng xử, không lanh lẹ được như người ta. Vợ tôi buồn lắm. Em ở nhà dù làm hết công việc nhà vẫn không được mẹ tôi thương. Nhiều khi chính tôi cũng lên tiếng bảo vệ em khi thấy mẹ tôi mắng em ác quá.

Cuối cùng để giúp vợ, tôi xin cho em vào làm thu ngân trong siêu thị. Đi làm cả ngày, về đến nhà, vợ tôi vẫn chu toàn hết mọi việc trong nhà. Mẹ tôi ở nhà nhưng chỉ nấu ăn trưa, còn tối thì đợi vợ tôi về nấu. Chén bát ăn từ tối hôm trước dồn tới tối hôm sau cho vợ tôi rửa. Tuy khổ, nhưng em chẳng hề than vãn một lời, cứ lặng lẽ làm hết. Bố tôi đôi lúc muốn giúp vợ tôi nhưng bị mẹ nói là làm hư con dâu nên ông đành thôi.

Thương vợ, tôi trách mẹ thì em lại trách ngược lại tôi. Em nói tôi còn mẹ là may mắn rồi, như em, em thèm có mẹ lắm mà không được nên em không muốn tôi làm mẹ buồn. Nghe em nói, tôi càng thương em nhiều hơn.

Mẹ tôi vẫn cay nghiệt với em nhiều. Em làm chuyện gì chưa vừa ý là bà mắng mỏ, đay nghiến em cả tuần. Có khi bà còn làm mình làm mẩy trách cứ con dâu không quan tâm bà. Trong khi đó vợ tôi mua yến chưng cho bà uống, bà cũng đem đổ đi. Vợ tôi hầm thuốc bắc đem đến tận giường, bà cũng không uống. Bực mình, tôi to tiếng thì bà lại khóc lóc, trách tôi bênh vợ hơn bênh mẹ. Thật sự tôi rất đau đầu.

Vài tháng trước, mẹ tôi bỗng dưng bị đau bụng dữ dội. Sau khi làm hàng loạt xét nghiệm, siêu âm, bệnh viện phát hiện mẹ tôi có khối u cần phải phẫu thuật gấp và họ chuyển mẹ tôi lên bệnh viện tuyến trên để điều trị. Nhưng hiện tại do sức khỏe của mẹ quá yếu nên cần phải nằm viện theo dõi, truyền thuốc bổ vài ngày mới dám phẫu thuật.

Suốt thời gian mẹ nằm viện, tôi vẫn phải đi làm vì công việc gấp không nghỉ được. Chỉ có vợ tôi suốt ngày đêm túc trực ở viện. Mọi sinh hoạt cá nhân của mẹ đều do em lo tất.

con dâu

Nhìn vợ nằm ngủ với hai mắt thâm quầng, khuôn mặt gầy gò, sạm đi thấy rõ mà tôi thương quá. (Ảnh minh họa) 

Thậm chí cả việc vệ sinh cơ thể bà hàng ngày, vợ tôi cũng làm mà không than thở một lời.

Tối đến, tôi vào viện với mẹ mà cảm phục và biết ơn vợ tôi lắm. Nhìn em cẩn thận bón thức ăn, lau người, dìu mẹ ngồi lên nằm xuống mà tôi thương. Mọi người chung phòng cứ khen em hết lời và còn tưởng em là con gái ruột của mẹ tôi. 

Tuần trước, mẹ tôi lên ca mổ. Tôi gọi điện cho vợ để hỏi thăm. Em nói ca mổ đã thành công tốt đẹp, giờ em đang chăm sóc mẹ trong phòng hồi sức cấp cứu. Chiều, tôi vội vã vào viện với hai người. Vợ tôi đang bê thau nước vào nhà tắm thì có tiếng ngã. Một người khác đứng gần đó kêu lên: “Xỉu rồi, cô ấy xỉu rồi”.

Bế vợ chạy như bay lên phòng cấp cứu, tôi vẫn nhận ra sắc mặt em rất nhợt nhạt, chẳng còn chút sức sống nào. Bác sĩ khám cho em và kết luận: “Chị ấy bị thiếu máu nhiều quá nên mới choáng và ngất thôi, chỉ cần nghỉ ngơi, ăn uống điều độ là được”. Đến lúc này tôi mới biết thời gian qua em chăm sóc mẹ tôi quá vất vả. Ăn uống không đủ chất, lại thêm nhiều đêm túc trực mẹ không dám ngủ. 

Nhìn vợ nằm ngủ với hai mắt thâm quầng, khuôn mặt gầy gò, sạm đi thấy rõ mà tôi thương quá. Quay sang nhìn, mẹ tôi cũng vì thương con dâu mà hai mắt ướt nhòe. Từ giờ tôi phải bù đắp thế nào cho vợ mới trả hết được ân nghĩa đây?

Chia sẻ