Lấy nhầm chồng như anh...
Giờ tôi mới thấm thía hiểu ra rằng phụ nữ hơn nhau đúng là ở tấm chồng. Không hiểu sao ngày ấy tôi lại mù quáng tin vào thứ tình yêu viển vông với anh, để giờ đây sống trong tủi nhục thế này.
Nhà tôi có lắm chị em gái, tôi lại là con út nên lấy chồng muộn nhất. Dù đã được “cảnh báo” rất nhiều rằng cuộc sống sau khi lấy chồng hoàn toàn đổi khác, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng mọi thứ chẳng có gì là ghê gớm lắm nếu như bản thân biết dung hòa mọi chuyện.
Tôi chỉ học hết cấp 3 rồi đi làm công nhân ở công ty dây dẫn điện của nước ngoài. Không có bằng cấp cao nhưng tôi nhanh nhẹn, khéo léo lại cởi mở nên được mọi người rất yêu quý. Một điểm cộng lớn là tôi theo làm tại công ty này từ khi công ty mới đặt chi nhánh tại Việt Nam, nên trải qua thời gian lâu thì tôi càng được các sếp tin cậy.
Vì thế, dù còn khá trẻ, tôi đã vượt qua bao bạn bè cùng tuổi để làm nhân viên tin học tại văn phòng in ấn tài liệu xuất kho. Tôi có nhiều mối quan hệ, quen biết nhiều người và đương nhiên không thiếu những người đàn ông vừa có tiền, vừa có quyền.
Nhưng các cụ nói đúng không sai, chuyện tình cảm hợp nhau ở cái duyên. Tôi đã từng có thời gian yêu một anh công an, là con một trong gia đình khá giả. Sau mối tình đó, tôi lại được một anh chàng là chủ cửa hàng buôn bán nội thất ở trung tâm thành phố theo đuổi. Thế nhưng, cuối cùng tôi lại chẳng lấy ai trong hai người họ.
Qua một người bạn giới thiệu, tôi gặp anh. Chúng tôi quen nhau, yêu nhau trong hơn một năm rồi tiến đến hôn nhân. Anh làm nghề… chăn nuôi một trang trại lợn. Thế rồi mọi thay đổi trong cuộc sống của tôi ở nhà chồng bắt đầu diễn ra.
Thế rồi mọi thay đổi trong cuộc sống của tôi ở nhà chồng bắt đầu diễn ra. (Ảnh minh họa)
Nhà anh sống cùng ông bà nội. Anh có một cô em gái bị thiểu năng từ nhỏ nên không đi học, cũng không tính chuyện hôn nhân, chỉ quanh quẩn ở nhà phụ giúp việc xay sát thóc gạo của cha mẹ anh. Bà nội anh lại bị tai biến và đã nằm trên giường hơn một năm nay, cần người chăm sóc riêng. So với gia đình đơn giản nhà tôi, phải nói rằng gia đình nhà chồng có rất nhiều điểm khác biệt.
Điều đó có nghĩa là một đứa cháu dâu duy nhất là tôi, sẽ phụ trách việc chăm sóc bà, lo từ việc ăn uống của bà, đến bế bà đi tắm hay vệ sinh cá nhân. Việc ở cơ quan còn chưa hết, chiều về lại tất tưởi dọn dẹp nhà cửa, cơm nước cho cả nhà có 3 thế hệ.
Hai tháng sau thì tôi có bầu, tôi là con dâu cả nên con tôi là cháu đầu tiên của ông bà cũng như bố mẹ chồng. Ấy vậy mà việc bế bà đi tắm, ăn uống vẫn do tôi làm hằng ngày. Giai đoạn nghén, tôi mệt mỏi nhưng là dâu mới về nhà chồng nên cũng không dám than với ai. Đã vậy, do tôi nhỏ con, gầy gò nên khi bế người bà lên, xương tiếp xúc nhiều bà sẽ dễ đau, bà lại mắng tôi. Tôi ngậm đắng nuốt cay một mình.
Còn chuyện kinh tế thì chắc không cần kể nhiều mọi người cũng biết. Trước kia, còn là con gái nên tự do làm, thoải mái tiêu. Mẹ tôi khi đó vẫn hay nói con gái mà hoang thì sau này lấy chồng chỉ có nước khổ. Đến giờ tôi mới thấm hết.
Nhiều khi nghĩ cũng tủi thân, nhưng lấy chồng thì phải theo nhà chồng. (Ảnh minh họa)
Sau khi lấy chồng, tôi không còn tăng ca thường xuyên vì công việc nhà chồng bận rộn. Tiền lương ít đi, các mối quan hệ hay sự giúp đỡ của mọi người trước kia cũng vơi bớt. Đã vậy, hàng tháng tôi đều phải dành khoản tiền lương ấy để đi đình đám của nhà chồng, điện nước, chi tiêu, ăn uống trong gia đình... Cũng bởi vì chồng tôi chỉ có thu nhập sau mỗi lứa lợn được xuất chuồng, nên lương không đều đều như nhân viên văn phòng. Chưa kể nếu gặp phải bệnh dịch, thiên tai… thì coi như trắng tay.
Nhiều hôm tôi lỡ miệng than mệt, chồng tôi không thông cảm còn cằn nhằn: “Nhà anh vốn nhiều việc như vậy. Em lấy anh thì cũng phải cố mà khắc phục khó khăn chứ.” Tôi nằm xuống gối, giọt nước mắt tràn ra.
Có những hôm tôi đi một mình cả chục km về thăm mẹ rồi lại vội vàng về lo việc nhà chồng. Mẹ tôi thấy vậy lại thương. Trước kia, tiền tiêu rồi mua sắm rủng rỉnh cho mẹ mình, tôi của bây giờ lại chắt bóp từng đồng chi tiêu cho cả gia đình lớn. Nhiều khi nghĩ cũng tủi thân, nhưng lấy chồng thì phải theo nhà chồng thôi chứ biết làm như thế nào? Chỉ mong đến khi con tôi chào đời, mọi chuyện sẽ chuyển biến tích cực hơn!