Hóa ra lúc tôi mê man trong phòng phẫu thuật, chồng tôi ở ngoài còn luống cuống lo lắng hơn cả tôi
Anh ôm lấy tôi an ủi, cố kiềm chế những cơn khóc nấc của vợ.
30 tuổi, tôi đã từng có trong tay tất cả những gì mà mọi người phụ nữ đều mong muốn. Tôi là phó hiệu trưởng của một trường tiểu học. Công việc ổn định và được các em học sinh quý mến.
Chồng tôi mở tiệm cơ điện, công việc cũng rất tốt. Anh ít nói nhưng thể hiện tình cảm với vợ con bằng hành động là nhiều. Con gái tôi năm nay được 4 tuổi, ngoan ngoãn, lễ phép, học giỏi. Vợ chồng tôi thường xuyên đi du lịch đây đó để con gái có một tuổi thơ thật đẹp.
Và dù đi chơi hay ở nhà, con bé đều quấn lấy ba. Mỗi lần chồng tôi hỏi: “Con là gì của ba nè?”. Nó đều cười tít mắt nói: “Con là cái đuôi thỏ của ba”. Chồng tôi chăm con như công chúa, đòi gì cũng được nhưng cũng nghiêm khắc dạy con những điều không tốt.
Anh dù làm việc nặng nhọc nhưng chẳng ngại vào bếp nấu ăn cho vợ con. Sau đó còn ngồi đút con ăn từng muỗng một. Gia đình tôi trở thành hình mẫu hạnh phúc của nhiều người. Thậm chí mấy cô giáo trường tôi còn hay nói đùa ước gì sau này gặp được một người chồng tốt như chồng tôi.
uốt một tuần, tôi chỉ có khóc và khóc. (Ảnh minh họa)
Nhưng ông trời đúng là chẳng cho ai trọn vẹn cái gì. Hè năm trước, tôi điếng người nhận được kết quả mình có khối u ở ngực. Chỉ là tôi cảm thấy trong ngực mình nằng nặng, có khối u, đụng vào đau đớn nên đi kiểm tra. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ bị ung thư. Mặc dù bác sĩ nói đó là u lành, chỉ cần mổ cắt bỏ là ổn. Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc tôi chẳng còn ngực nữa.
Đêm đó, tôi khóc nấc lên. Chồng tôi đưa cơm tới tận miệng ép tôi ăn liền bị tôi hất tung. Anh lại im lặng dọn dẹp cơm rơi, chén bể. Anh cũng sợ con gái tôi biết nên đưa con bé về ngoại gửi một tuần. Suốt một tuần, tôi chỉ có khóc và khóc. Chỉ cần nghĩ đến chuyện không còn ngực nữa là tôi lại tuyệt vọng.
Chồng tôi vẫn lặng lẽ làm hết việc nhà rồi chạy qua chạy lại nhà ngoại để chăm con. Một hôm, anh ép tôi uống sữa để chuẩn bị nhập viện mổ. Tôi cầm lấy hộp sữa bóp nát đi. Anh giận dữ, lần đầu tiên tôi thấy anh giận như vậy với tôi.
Anh nói: “Em còn muốn cái gì hả? Chẳng phải em chỉ cắt đi bộ ngực thôi sao? Chẳng phải em vẫn còn cơ hội sống à? Mở to mắt ra nhìn xem ngoài kia biết bao nhiêu người khác phải chết vì u ác tính. Em quá may mắn rồi, chỉ đánh đổi bộ ngực thôi mà cũng khiến em tuyệt vọng thế à? Sao không nghĩ đến anh và con cần em chứ không cần bộ ngực của em?”.
Anh hét lên: "Anh và con cần em chứ không cần bộ ngực của em?". (Ảnh minh họa)
Anh vừa hét lên vừa đấm nát tấm kính trên phòng ngủ. Lúc này tôi mới hoảng hốt. Tôi vội chạy đi tìm khăn băng bó tay anh lại nhưng anh cứ ôm chặt lấy tôi. Tôi nghe thấy tiếng nấc khe khẽ của anh.
Tôi nhập viện phẫu thuật hơn 1 tuần. Chồng tôi lúc nào cũng ở bên cạnh. Tôi nghe mẹ kể, lúc tôi đang mê man trong phòng phẫu thuật thì anh bên ngoài cứ đi qua đi lại. Anh còn hút hết cả hai bao thuốc lá và uống liên tục mấy ly cà phê đen. Tôi vì đau (một phần cũng vì nhõng nhẽo) nên chẳng đi lại được. Anh cứ bế tôi đi vệ sinh, tắm rửa, giúp tôi thay quần áo cả tuần liền.
Giờ tôi chẳng còn ngực nữa và luôn phải dùng áo ngực đặc biệt dành cho người từng bị ung thư vú. Mỗi lần đứng trước gương với lồng ngực phẳng lỳ cùng vết sẹo xấu xí, tôi cảm thấy rất buồn nhưng cũng nhờ nó mà tôi mới nhận ra chồng mình yêu thương mình thế nào. Tấm chân tình này của anh, tôi sẽ dùng cả đời còn lại để báo đáp. Nhưng thú thật tôi cũng sợ dần dần anh sẽ chán tôi. Tôi vẫn cảm thấy rất tự ti, mong mọi người cho tôi lời động viên.