“Em ơi, đừng đẻ!”
Chị quyết tâm không đẻ. Chủ nhật đẹp trời, chồng chị phóng xe máy ra ngoài, nửa tiếng sau khệ nệ địu một bé gái về nhà...
Chị ngại mang bầu. Lúc chị còn son. Mỗi lần nhìn thấy bà bầu bế bụng di chuyển lạch bạch như vịt bầu, chị đều ngán ngẩm lắc đầu. Mất hết cả “phom”, thô hết cả dáng. Đã thế ai nhìn thấy cũng phải dạt sang một bên, nhẫn nhịn nhường vì sợ quệt vào thì tai bay vạ gió…
Chưa kể bỗng dưng phải chấp nhận những người thân yêu bỗng trở thành kẻ dối trá chuyên nghiệp khi mình xấu như Thị Nở, vỡ dáng như chum nhưng vẫn được khen là xinh, là quý phái, là đẹp…
Vì thế chị tự dằn lòng: Không bao giờ lấy chồng để đỡ phải bầu bì. Chỉ cần nghĩ đến cảnh bụng phưỡn, chân xoạc, thân hình phục phịch nhưng miệng vẫn phải nhồm nhoàm ăn để em bé lớn… nhưng cả nhà vẫy vây quanh, mặt tươi như hoa, khuyến khích ăn tiếp… mà chị rùng mình, thất kinh.
Chị sợ đẻ. Sợ mất mật kể từ hôm chứng kiến chị dâu của mình vật vã gần 4 ngày trời với những cơn đau chổng chân lên trời; anh trai chị thì méo mặt đi từ phòng sinh ra, lạc giọng miêu tả “phong thái” của vợ trong lúc đẻ cứ như một ai đó chứ không phải vợ mình.
Rồi khi nghe chị dâu than vãn đau đẻ thật là kinh khủng. Đau thấy ông bà tổ tiên luôn. Thật sự sốc vì lúc đau còn văng tục chửi cả chồng!... Thì chị càng thêm quyết tâm. Chị thề, không bao giờ đẻ. Ai chịu được, chứ chị không thể! Trong mắt chị, bầu và đẻ vừa khiến người ta vừa xấu người lại xấu cả nết.
Thế nhưng trời xui đất khiến, buộc chị phải gặp và yêu anh. Chị dằn lòng, chỉ yêu cho bằng bạn bằng bè thôi. Nhất định không được cưới. Nhất định phải chán dần và sẽ “đá đít”, chấm dứt chứ không cưới xin gì hết. Nhưng rồi chả hiểu “mật rót vào tai” thế nào mà chị “Ừ” không cần suy nghĩ, không để ý đến lời thề kia khi anh ngỏ lời cầu hôn.
Ngay cả những hôm đám cưới diễn ra, bạn bè, họ hàng, khách khứa cứ liên tục nhắc đi nhắc lại câu “nhanh rồi đẻ một đứa cho ông bà bế”, có qua tai chị nhưng chị vui đến độ quên hết cả những mường tượng, hình dung, quên luôn lời thề: Không bầu, không đẻ. Cưới xong. Trăng mật xong. Chị mới ngồi thừ người nghĩ đến những ngày sắp tới “ba lô ngược” và “đau chổng chân”.
Bởi thế hôm nghe chồng nói câu “Em ơi đừng đẻ”, chị khấp khởi mừng thầm. Thế là thoát nợ. Chị muốn mở tiệc ăm mừng nhưng… không dám. Thế là chị có lý do chồng không thích con nít. Chồng không thích vợ đẻ. Chồng không muốn vợ đẻ. Chị sẽ không đẻ!
Hôm nghe chồng nói câu “Em ơi đừng đẻ”, chị khấp khởi mừng thầm (Ảnh minh họa)
Hai tháng sau. Mẹ chồng chị gõ cửa phòng. Sau một hồi hỏi thăm vòng vo, ngập ngừng một lúc rồi bà cũng đi thẳng vào vấn đề chính: “Vợ chồng con tính “nhịn” sinh cháu cho ông bà à? Không được đâu nhé!”.
Rồi bà ngồi thuyết giảng cho chị một hồi về việc sinh con là chuyện đại sự của gia đình, là niềm hạnh phúc, là thiên chức... Bà dẫn chứng lúc sinh ra chồng chị, bà và bố chồng đã cảm thấy thiêng liêng và hạnh phúc thế nào.
Chị nghe, nhưng tất cả những điều đó cứ ồ ồ, ầm ầm giống như đang đứng ở thác nước. Chị thấy hơi bực khi nghe mẹ chồng đanh giọng quyết: “Không được đâu nhé” nhưng chị làm sao dám phản kháng. Nếu nói với mẹ chồng “con sẽ không đẻ” thì chị dễ bị đuổi cổ ra khỏi nhà lắm chứ! Chị sẽ về điều đình với chồng. Chị sẽ đổ mọi chuyện là ý của chồng, là do chồng. Thế là xong.
Chủ nhật đẹp trời, chồng chị phóng xe máy ra ngoài, nửa tiếng sau khệ nệ địu một bé gái về nhà. Trong lúc chị tròn mắt đứng nhìn thì anh gãi đầu gãi tai giải thích “Vợ chồng anh Luân nhờ trông con bé vì anh chị về quê có việc gia đình gấp”. Chị toan làm lơ nhưng nhìn con bé da trắng hồng, xinh xinh, hai má núng nính… chị mê quá nên tiến lại gần, hôn chụt vào má con bé.
Con bé được thể chị cho quà bánh, dắt đi chơi, nựng yêu thì càng quấn chị hơn. Cả ngày nó cứ lũn cũn “cô cô… con con…” theo sau chị. Tối mịt, lúc chị quyến luyến “mặc cả” với chồng xin bố mẹ nó cho con bé ở lại thì chồng chị quả quyết không được, bố mẹ con bé có mỗi một đứa để cưng… Thế là chồng chị “quắp” con bé lên xe và mất hút sau khi nháy mắt với chị…
Chồng đi cả tối. Chị ra vào buồn bực. Hết đứng lại ngồi, hết ra lại vào. Chị ngước nhìn kim đồng hồ không biết bao lần mà hình như nó vẫn đứng im.
10h đêm chồng chị về. Vờ như không thấy vẻ phụng phịu, không vui của vợ, chồng chị cứ luyên thuyên về con bé. Chồng chị bảo nó cứ liên tục gọi tên chị. Nó đòi về hôn chị, chơi với chị. Và như quên mất việc đang giận chồng, chị cũng luyến thoắng kể chuyện cả ngày chơi với con bé như thế nào, nó quẩn quanh bên mình ra sao…
Đang nói chuyện rôm rả bỗng chị thừ người ra. Một lát sau, chị quay sang phía chồng nói: “Mình sinh một đứa đi. Em muốn đẻ!!!”. Chồng chị ngồi bên cạnh, mắt hướng lên ti vi, miệng tủm tỉm cười vờ như không nghe thấy…