Chấp nhận sinh con một mình ở nơi xa xôi, tôi vẫn không thể thoát khỏi sự tấn công của người đàn ông đó (P3)
Ngay giây phút tình cờ gặp lại Tuấn, tôi đã cảm thấy cuộc đời mình sắp gặp sóng lớn rồi.
Sống hạnh phúc với Thành được gần hai năm thì tôi nhận được tin dữ từ gia đình. Mẹ tôi bệnh nặng. Em trai gọi điện, bảo tôi về gấp. Nghe xong điện thoại, tôi gọi ngay cho chồng, báo anh sẽ về lại Nha Trang với mẹ. Dù gì tôi bỏ nhà đi cũng đã 3 năm nay, thậm chí Tết tôi cũng chỉ gửi ảnh về chứ không về nhà.
Thành cùng tôi về thăm mẹ. Khi thấy vợ chồng tôi dẫn con trai về, ai cũng bất ngờ. Mọi người chỉ nghĩ tôi buồn chuyện của Tuấn nên bỏ lên Đà Lạt ở cho quên đi, có ai ngờ tôi lại có chồng con trên ấy.
Mẹ nắm lấy tay tôi, rưng rưng nước mắt. Tôi bật khóc, ôm lấy mẹ mà liên miệng xin lỗi. Chúng tôi ở lại nhà một tháng. Bất ngờ là sức khỏe của mẹ tôi cũng tiến triển theo chiều hướng tốt hơn.
Em trai gọi điện, bảo tôi về gấp, mẹ muốn ở bên tôi trong những ngày cuối cùng. (Ảnh minh họa)
Cả nhà ai cũng thương chồng tôi. Anh hiền lành, ăn nói nhã nhặn, lễ phép. Mẹ tôi bệnh, anh chẳng ngại nấu cháo cho mẹ, giặt quần áo đem từ bệnh viện về. Mẹ tôi còn khen anh là người chồng tốt, sống có phúc đức. Tôi cũng cảm thấy như thế. Hơn hết, tôi còn mang nợ anh - một món nợ quá lớn.
Một đêm nọ, tôi vào giường mẹ trò chuyện. Mẹ kể cho tôi nghe chuyện gia đình Tuấn. Hóa ra anh ta sống cũng chẳng vui vẻ gì. Vợ anh ta đanh đá, tiểu thư nên chẳng coi anh ta và gia đình anh ta ra gì. Không chỉ thế, ở với nhau gần 3 năm mà hai vợ chồng họ chưa có con. Nghe đâu là do cô vợ bị vô sinh. Anh ta cũng chán nản lắm nhưng không dám ly hôn vì sợ mất cái ghế giám đốc đang ngồi.
Tôi nghe xong cũng cảm thấy hả hê. Đó là quả báo anh ta đáng phải nhận. Nhưng tôi thề là sẽ giữ kín con trai, cả đời cũng không để anh ta biết anh ta đã có một đứa con hơn 2 tuổi.
Nhưng rồi tôi cũng không giữ bí mật ấy được lâu. Hôm đó, vợ chồng tôi dẫn con trai đi siêu thị rồi đi biển chơi trước khi về lại Đà Lạt. Lúc ngồi trên bãi biển, tôi vô tình gặp lại người mà tôi không bao giờ muốn gặp. Đó chính là Tuấn. Đúng là trái đất quá tròn, anh ta ngồi một mình ở bờ biển, khuôn mặt lộ vẻ buồn thấy rõ.
Nhắm mắt lại, khuôn mặt, ánh mắt nhìn chăm chú của Tuấn vào con trai khiến tôi hoảng hốt. (Ảnh minh họa)
Thấy tôi, Tuấn cũng bất ngờ lắm. Tôi định qua chỗ khác thì anh ta chủ động tiến lại hỏi han. Rồi anh ta chỉ vào chồng tôi đang ở chỗ con trai hỏi thăm.
Tôi cười gượng gạo đáp trả cho xong rồi định đi thì chồng tôi bế con trai đến. Vừa thấy đứa bé, ánh mắt Tuấn nhìn chăm chú khiến tôi có dự cảm chẳng lành. Tôi liếc nhìn lại anh ta bằng ánh mắt căm giận rồi vội vàng kéo chồng đi chỗ khác.
Đêm đó, tôi trằn trọc không sao ngủ được. Cứ nhắm mắt lại, khuôn mặt, ánh mắt nhìn chăm chú của Tuấn vào con trai khiến tôi hoảng hốt. Dù tôi cố trấn an rằng vợ chồng tôi sắp về lại Đà Lạt thì nỗi sợ ấy vẫn không tan biến đi.
Quả nhiên, ngay sáng sớm hôm sau, tôi đã nhận được điện thoại từ một số lạ. Giọng nói vang lên, tim tôi như ngừng đập:
- Đứa bé giống hệt anh hồi nhỏ. Nó là con anh đúng không?
(Còn tiếp)