Bạn trai chê em... "vừa già vừa xấu"
Giờ em nên làm gì? Dừng lại hay đi tiếp? Câu hỏi ấy dằn vặt em suốt mấy hôm nay... Có đôi lúc muốn tin anh, muốn tin rằng anh chỉ yêu em nhưng sao khó quá....
Em đọc afamily đã lâu, nhưng lần đầu tiên viết bài chia sẻ, quả thực rất mong các anh chị có nhiều kinh nghiệm cho em lời khuyên đúng đắn nhất.
Em và anh ấy quen nhau đã 5 năm, chỉ là bạn bình thường thôi. Mùa đông năm ngoái em và người yêu cũ chia tay, anh ấy tấn công em, cũng khá buồn và cô đơn nên em có tạo cơ hội cho anh ấy, nhưng rồi em vẫn quay lại với người yêu cũ và từ chối anh ấy. Thú thực lúc ý em chẳng thấy mình có lỗi gì cả, đến cả bây giờ cũng thế, vì dù có tạo cơ hội, nhưng em không làm gì quá đáng để anh ấy hy vọng hay hiểu lầm.
Rồi đến hè vừa rồi, em và người yêu cũ chia tay thực sự, anh ấy đã ở bên em những lúc em đau khổ nhất, cô đơn nhất, vì thế em càng thấy trân trọng anh ấy hơn, và sau sự thất bại từ mối tình cũ, mang nhiều tổn thương và đánh mất niềm tin, em đã ngỡ rằng em lại có thể yêu 1 lần nữa.
Nhưng đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận, yêu rồi mới cảm thấy còn quá nhiều điều khó khăn. Em những tưởng 5 năm quen nhau + nhiều tháng gặp và tìm hiểu là đủ, hóa ra không phải vậy.
Vốn trước kia em biết anh ấy không khéo mồm, thế nên suốt 5 năm em mới không để tâm, nhưng lúc anh ấy ở bên em khi đang tán tỉnh thì quả thực anh ấy cư xử nói năng làm em rất dễ.
Anh ấy thường lôi những điểm yếu của em ra chê bai, mà đôi khi là vô lý ấy, nào là xấu, là già... mà mọi người biết rồi đấy, con gái ai cũng ghét cái trò đấy, em xấu hay già đã đành, nhưng quả thực là em không có như thế, nhiều lúc điên tiết, em mượn lời con bạn em mắng người yêu để nói "Anh cảm thấy thế thì bỏ luôn đi, xem có thằng nào nhảy vào không?".
Nhưng dù sao đấy cũng chỉ là những thứ hời hời bên ngoài, còn thực sự cái làm em buồn nhất là lý do muôn thuở của vô số chị em: Đàn ông vô tâm!
Hồi mới yêu, vài ba tháng gì đó, hầu như ngày nào bọn em cũng gặp nhau, nhưng có ngày không gặp, anh cũng chẳng nhắn được cho em 1 cái tin quan tâm hay thế nào cả, nhưng em tự an ủi, dù sao thì anh cũng đến gặp em mà, nếu không yêu thì anh đã bơ hẳn rồi.
Nhưng bây giờ thì không, nhất là từ đợt lạnh đại hàn dân quốc trước tết ấy. Tuy nhiên trong Tết bọn em hay gặp vì đi cùng cả nhóm bạn. Đợt lạnh thì em có thể hiểu và thông cảm, vì trời lạnh như thế, dù nhà cách nhau không xa, nhưng ai mà chả lười, ai mà chả lạnh, có lần bọn em cãi nhau vì chuyện đó, nhưng rồi cũng làm lành và bình thường lại.
Còn bây giờ thì em quả thực không thể hiểu, anh bỏ mặc em cả tuần, mỗi ngày may ra thì được 1 tin nhắn, có ngày không, anh online cũng không thèm buzz em hỏi han gì.
Có lẽ mọi người thắc mắc tại sao em không nhắn tin, không gọi điện quan tâm anh hay thế nào mà đòi người ta phải quan tâm mình? Có những lúc em cũng quan tâm, nhắn tin hỏi han, nhắc nhở, gọi điện vì nhớ anh, nhưng em nhắn thì anh không nhắn lại, em gọi thì anh chỉ nói vài câu và như chỉ muốn dập máy.
Nếu vì anh không thích nhắn tin đã đành, nhưng em biết không phải vậy, vì hồi tán và mới yêu (tháng đầu), anh rất thường xuyên nhắn cho em, và anh cũng thường xuyên nhắn tin với bạn bè (hầu hết là con gái) của anh.
Có lần em còn đọc được tin anh nhắn cho bạn "Nhớ mặc ấm nhé, trời lạnh lắm đó :x", em đã khóc rất nhiều vì nghĩ anh phản bội, nhưng anh nói chỉ là bạn thôi, bạn nào anh cũng vậy, vài ba tin nhắn thì sao. Ừ cứ cho là bạn đi, em không trách cái đấy, nhưng 1 đứa con gái người dưng nước lã, anh quan tâm vậy mà với người yêu thì có bao giờ anh nói những lời tình cảm quan tâm thế đâu? Tuy thế bọn em cũng đã làm lành, em cũng không nhắc đi nhắc lại hay đay nghiến chuyện đó.
Hôm Valentine, anh chẳng hẹn em trước hay thế nào, cũng lại em chủ động gọi anh, anh ậm ừ rồi dập máy, đến chiều tối anh đến nhà em bảo không đi được, anh phải đi với mẹ, em lặng cả người, em chẳng biết phải nói sao hay làm sao nữa. Rồi liền sau đó thì anh hờ hững và cũng chẳng quan tâm hơn gì đến em.
Hôm vừa rồi anh hẹn em đi ăn kem vào thứ 5 hoặc thứ 7, nhưng thứ 5 đến, anh chẳng liên lạc gì, em gọi thì anh bảo "anh đang đi cafe với bạn", em hỏi "anh hẹn em rồi mà, anh quên rồi à?", anh á ớ rồi bảo "anh nhắn tin cho em rồi mà, em không nhận được à?", em hỏi anh đi với "bạn trai hay gái", anh lẳng tránh không trả lời, liền sau đó em gọi anh không nghe máy, chỉ bảo nếu về sớm được thì anh sẽ qua nhà em. Em cảm thấy tức đến mức ném thẳng tay cái điện thoại vào góc tường.
Rồi em bỏ ra ngoài lên trên cầu đi dạo, đến nhà không thấy em, anh gọi rồi lên cầu đón em, vừa gặp anh đã bảo em "Nếu còn yêu anh thì đừng có thế này", rồi quát em, bảo rằng lúc đấy bạn bè trêu, đi với cả nhóm bạn vv..vv..
Đôi lúc em thấy anh hành động như kiểu bố em, thậm chí khiến em vừa thấy ngạt thở vừa thấy hờ hững, anh còn bảo "đã thế từ bây giờ cả tuần gặp em 1 lần", làm em cảm giác như gặp nhau chỉ có mình em muốn, còn anh thì không vậy.
Và rồi từ lúc đưa em về đến hôm nay anh chẳng liên lạc gì, mặc kệ em như em là người vô hình vậy...
Đôi lúc cảm giác có 1 ngọn lửa như đang đốt cháy em, em khát khao yêu thương và được yêu thương, thèm hơi ấm, vòng tay, nụ hôn mà gần như anh quá hững hờ. Có những hôm sáng đi học, đau bụng quá mà chẳng biết làm thế nào, không thể không đi vì môn này quan trọng, muốn gọi cho người yêu chỉ để bảo "anh ơi em mệt quá, đèo em đi học" mà cũng không đủ can đảm, sợ rằng có gọi anh cũng không dậy nổi, có gọi anh cũng bảo "anh buồn ngủ lắm, em tự đi đi"...
Em 21 tuổi, em vẫn còn trẻ, cũng chưa có ý định kết hôn, em yêu thì yêu những chẳng bắt ai có trách nhiệm hay phải cưới hỏi mới yêu nhưng em cũng không còn trẻ để yêu kiểu trẻ con, chẳng cần biết gì, em nghĩ bây giờ dù có yêu tiếp nhưng để cưới nhau chắc hoàn toàn không thể, mới yêu nhau được nửa năm, anh đã hờ hững thế, giận lên là quát, tức là tắt máy không liên lạc, mặc kệ em sống chết ra sao.
Biết là tính anh như vậy, nhưng chẳng lẽ anh không biết tính em ra sao, không biết em sẽ cảm nhận thế nào? Yêu mà không nghĩ cho cảm giác đối phương, sau này cưới nhau chắc em chỉ có ôm con khóc 1 mình mất, nghĩ đến mà rùng cả mình.
Gia đình anh cũng không thích em, thật sự là em không làm gì cả, mẹ và anh không thích em vì em ít nói, đến em cũng chỉ chào bác thôi chứ không nói gì nhiều, và khuôn mặt em giống em dâu của bác, mà bác thì rất ghét cô này (mà em thì thấy chả giống chút nào).. Anh hồn nhiên kể mẹ và chị anh nói em thế nào vv...vv mà có lẽ mẹ và chị anh nói thế chắc anh cũng chẳng phản kháng hay bảo vệ em lời nào. Nghĩ đến cũng cảm thấy mình bất lực, may ra hậu thuẫn của em chỉ có vài thằng bạn thân anh, có đứa quí, có đứa bình thường, có đứa còn phải bảo em "nó vô tâm lắm bà ạ, bà thông cảm đi" rồi bảo anh cư xử thế là không được.
Giờ em nên làm gì? Dừng lại hay đi tiếp? Câu hỏi ấy dằn vặt em suốt mấy hôm nay... Có đôi lúc muốn tin anh, muốn tin rằng anh chỉ yêu em nhưng sao khó quá....