Âm mưu của một gã trai tỉnh lẻ
Gã ngồi vê vê mấy cọng râu lún phún, mắt nhìn ra ban công, trong đầu lại toan tính một vài âm mưu xa và mỉm cười tự đắc
Gã tên Ngà - một cái tên rất đàn bà nên gã không thích ai gọi tên “húy” của gã. Gã quê ở Phú Thọ, mới hơn hai chục cái xuân xanh nhưng kinh nghiệm tình trường thì đã được dân chơi đất Tổ phong tặng lên hàng cao thủ. Bằng vẻ đẹp mã sáng lóa như trai Hàn mà gã đã lừa tình biết bao cô em thôn nữ xinh đẹp cũng quê với gã.
Chung chăn gối lâu dài có, gió thoảng mây đưa cũng có, rồi đơm hoa kết quả cũng có. Nhưng bằng tài nịnh hót dẻo mỏ hơn cả đàn bà của mình, gã khiến cho mấy cô thôn nữ ngây thơ trót tằng tịu với gã không những không một lời oán trách mà còn rất thông cảm với gã vì: “Anh rất muốn lấy em làm vợ. Anh tin em sẽ là người vợ đảm đang và chúng ta sẽ hạnh phúc nếu anh có một công việc đàng hoàng. Hãy chờ anh nên người anh sẽ cưới em…”.
Có cô thì thoáng chút buồn, cô thì nước mắt nhạt nhòa, có cô tỉnh táo làm căng hơn mấy cô kia, đòi gã có trách nhiệm. Nhưng gã nào phải tay vừa, thiên hạ đã phong tặng danh hiệu cao thủ lừa tình đâu phải nói suông. Gã chỉ dùng một nửa tài phép ngoa ngôn của mình là đã có thể dẹp loạn ngay tắp lự.
Nhiều đêm nằm ấp ủ mưu hèn kế bẩn, gã nghĩ đến thối cả chí vẫn không tính ra cách làm giàu. Bởi ngoài cái vẻ đẹp mã và giọng nịnh hót ngọt như mía lùi của gã thì gã chả có cái tài cán gì. Gã chỉ ăn chực nằm chờ bám váy đàn bà là giỏi. Rồi gã tặc lưỡi “Không sao! Có gì dùng nấy!”.
Thực tế, gã cũng đã quá chán cái vùng quê nghèo “chó ăn đá gà ăn sỏi” mà gã đang phải sống, muốn thoát ra từ lâu lắm rồi. Nhân lúc em tình yêu mới của gã đang say men tình ái, gã dụ con bé đi cắm cái xe của nó rồi cho gã vay 10 triệu “Để anh làm ăn, mấy hôm nữa anh trả”.
Lấy được tiền, gã khăn gói thẳng tiến về Hà Nội để thực hiện âm mưu đổi đời của mình. Nhưng gã biết làm gì trong tay với 10 triệu đồng? Sau một đêm ủ mưu, gã quyết định đăng kí tập thể hình tại một trung tâm lớn trên phố cổ, vì gã nghĩ “Không thể bắt được hổ nếu rình trong chuồng gà”.
Quả thực về lĩnh vực ái tình gã sát gái kinh khủng. Chưa đầy một tuần gã đã “bắt sóng” được 1 em là gái Thủ đô chính gốc, nhà trên phố Phùng Hưng.
Chỉ sau lần đi xem phim và trà chanh “chém gió văng mạng” trên phố Nhà Thờ, con bé mê gã đắm đuối, đưa gã về nhà giới thiệu như thân nhau từ kiếp trước. Còn ít tiền chưa tiêu, gã mua quà xúng xính đến ra mắt bố mẹ con bé.
Với tài chém gió kinh thiên động địa và biệt tài “thiên hạ đệ nhất bợ đỡ”, gã khiến bố mẹ con bé mê hơn điếu đổ, cứ hẹn lần sau đến nhà chơi suốt. Dĩ nhiên là gã không chối từ. “Nhà em ấy hoành tráng thế này cơ mà” - gã mở cờ trong bụng.
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tạc của gã, được gã ve vuốt âu yếm đêm ngày thì có bán trời không văn tự, vợ gã cũng làm (Ảnh minh họa).
Đôi trẻ quấn quýt như sam, thay vì lên tập ở trung tâm thể hình để cùng nhau rèn luyện sức khỏe thì cả hai rủ nhau đi tập thể dục ở nhà nghỉ, khách sạn. Chuyện gì cần đến cũng phải đến, cô bé có thai. Gã mừng húm, nhưng tỏ vẻ lặng thinh khi nghe con bé sốt vó “Em có thai rồi, làm sao đây anh?”.
Gã làm bộ buồn rầu: “Anh cũng muốn cưới em nhưng giờ anh nghèo quá, lại chưa có công việc, nhà cửa… Anh chỉ sợ em khổ”. Con bé nhìn gã một cách mê muội rồi chắc nịch: “Anh yên tâm, chuyện đấy để nhà em khắc lo…”. Gã cũng chỉ chờ có thế.
Đám cưới xong, gã mượn cớ muốn tìm việc ở Thủ đô để chăm sóc vợ nên ở tiệt luôn nhà vợ. Vợ gã thì hân hoan quá vì lấy được anh chồng đẹp trai, khéo léo, cứ cười tít cả mắt. Bố mẹ vợ nghe gã rót mật vào tai hàng ngày nên cũng khoái hắn, chẳng nghĩ gì đến chuyện “chó chui gầm chạn”.
Bà mẹ vợ nhiều khi còn phải lựa lời hay ý đẹp để nói vì sợ gã mất lòng. Chỉ có ông anh vợ là nhức mắt cái thằng rể hèn siêu bợ đỡ, tự dưng đến nhà bám vào gia đình mình nên uất không chịu nổi đã cãi nhau với bố mẹ một trận ra trò rồi bỏ ra ngoài sống.
“Kẻ thù chưa đánh đã đầu hàng”, gã sướng gần chết nhưng gã chưa thể chết được vì còn vài mưu hèn chưa dùng hết nên gã tạm hoãn cái sự sung sướng cũa gã lại. Đợi đêm hôm lãng mạn, gã rót vào tai vợ gã: “Ở thế này bất tiện cho bố mẹ quá! Nhà mình còn cái nhà ở phố Chả Cá, em bảo bố mẹ cho tụi mình ra ở riêng đi…”.
Vợ gã chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tạc của gã, được gã ve vuốt âu yếm đêm ngày thì có bán trời không văn tự, vợ gã cũng làm. Gã lại ung dung nằm chờ…
Cứ thế, cuộc sống của gã như có thần giúp đỡ vậy, suôn sẻ và chỉ có đường tiến chứ không có đường lùi. Gã ngồi vê vê mấy cọng râu lún phún nhìn ra ban công, trong đầu lại toan tính một vài âm mưu xa và mỉm cười tự đắc.
Chung chăn gối lâu dài có, gió thoảng mây đưa cũng có, rồi đơm hoa kết quả cũng có. Nhưng bằng tài nịnh hót dẻo mỏ hơn cả đàn bà của mình, gã khiến cho mấy cô thôn nữ ngây thơ trót tằng tịu với gã không những không một lời oán trách mà còn rất thông cảm với gã vì: “Anh rất muốn lấy em làm vợ. Anh tin em sẽ là người vợ đảm đang và chúng ta sẽ hạnh phúc nếu anh có một công việc đàng hoàng. Hãy chờ anh nên người anh sẽ cưới em…”.
Có cô thì thoáng chút buồn, cô thì nước mắt nhạt nhòa, có cô tỉnh táo làm căng hơn mấy cô kia, đòi gã có trách nhiệm. Nhưng gã nào phải tay vừa, thiên hạ đã phong tặng danh hiệu cao thủ lừa tình đâu phải nói suông. Gã chỉ dùng một nửa tài phép ngoa ngôn của mình là đã có thể dẹp loạn ngay tắp lự.
Nhiều đêm nằm ấp ủ mưu hèn kế bẩn, gã nghĩ đến thối cả chí vẫn không tính ra cách làm giàu. Bởi ngoài cái vẻ đẹp mã và giọng nịnh hót ngọt như mía lùi của gã thì gã chả có cái tài cán gì. Gã chỉ ăn chực nằm chờ bám váy đàn bà là giỏi. Rồi gã tặc lưỡi “Không sao! Có gì dùng nấy!”.
Thực tế, gã cũng đã quá chán cái vùng quê nghèo “chó ăn đá gà ăn sỏi” mà gã đang phải sống, muốn thoát ra từ lâu lắm rồi. Nhân lúc em tình yêu mới của gã đang say men tình ái, gã dụ con bé đi cắm cái xe của nó rồi cho gã vay 10 triệu “Để anh làm ăn, mấy hôm nữa anh trả”.
Lấy được tiền, gã khăn gói thẳng tiến về Hà Nội để thực hiện âm mưu đổi đời của mình. Nhưng gã biết làm gì trong tay với 10 triệu đồng? Sau một đêm ủ mưu, gã quyết định đăng kí tập thể hình tại một trung tâm lớn trên phố cổ, vì gã nghĩ “Không thể bắt được hổ nếu rình trong chuồng gà”.
Quả thực về lĩnh vực ái tình gã sát gái kinh khủng. Chưa đầy một tuần gã đã “bắt sóng” được 1 em là gái Thủ đô chính gốc, nhà trên phố Phùng Hưng.
Chỉ sau lần đi xem phim và trà chanh “chém gió văng mạng” trên phố Nhà Thờ, con bé mê gã đắm đuối, đưa gã về nhà giới thiệu như thân nhau từ kiếp trước. Còn ít tiền chưa tiêu, gã mua quà xúng xính đến ra mắt bố mẹ con bé.
Với tài chém gió kinh thiên động địa và biệt tài “thiên hạ đệ nhất bợ đỡ”, gã khiến bố mẹ con bé mê hơn điếu đổ, cứ hẹn lần sau đến nhà chơi suốt. Dĩ nhiên là gã không chối từ. “Nhà em ấy hoành tráng thế này cơ mà” - gã mở cờ trong bụng.
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tạc của gã, được gã ve vuốt âu yếm đêm ngày thì có bán trời không văn tự, vợ gã cũng làm (Ảnh minh họa).
Đôi trẻ quấn quýt như sam, thay vì lên tập ở trung tâm thể hình để cùng nhau rèn luyện sức khỏe thì cả hai rủ nhau đi tập thể dục ở nhà nghỉ, khách sạn. Chuyện gì cần đến cũng phải đến, cô bé có thai. Gã mừng húm, nhưng tỏ vẻ lặng thinh khi nghe con bé sốt vó “Em có thai rồi, làm sao đây anh?”.
Gã làm bộ buồn rầu: “Anh cũng muốn cưới em nhưng giờ anh nghèo quá, lại chưa có công việc, nhà cửa… Anh chỉ sợ em khổ”. Con bé nhìn gã một cách mê muội rồi chắc nịch: “Anh yên tâm, chuyện đấy để nhà em khắc lo…”. Gã cũng chỉ chờ có thế.
Đám cưới xong, gã mượn cớ muốn tìm việc ở Thủ đô để chăm sóc vợ nên ở tiệt luôn nhà vợ. Vợ gã thì hân hoan quá vì lấy được anh chồng đẹp trai, khéo léo, cứ cười tít cả mắt. Bố mẹ vợ nghe gã rót mật vào tai hàng ngày nên cũng khoái hắn, chẳng nghĩ gì đến chuyện “chó chui gầm chạn”.
Bà mẹ vợ nhiều khi còn phải lựa lời hay ý đẹp để nói vì sợ gã mất lòng. Chỉ có ông anh vợ là nhức mắt cái thằng rể hèn siêu bợ đỡ, tự dưng đến nhà bám vào gia đình mình nên uất không chịu nổi đã cãi nhau với bố mẹ một trận ra trò rồi bỏ ra ngoài sống.
“Kẻ thù chưa đánh đã đầu hàng”, gã sướng gần chết nhưng gã chưa thể chết được vì còn vài mưu hèn chưa dùng hết nên gã tạm hoãn cái sự sung sướng cũa gã lại. Đợi đêm hôm lãng mạn, gã rót vào tai vợ gã: “Ở thế này bất tiện cho bố mẹ quá! Nhà mình còn cái nhà ở phố Chả Cá, em bảo bố mẹ cho tụi mình ra ở riêng đi…”.
Vợ gã chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tạc của gã, được gã ve vuốt âu yếm đêm ngày thì có bán trời không văn tự, vợ gã cũng làm. Gã lại ung dung nằm chờ…
Cứ thế, cuộc sống của gã như có thần giúp đỡ vậy, suôn sẻ và chỉ có đường tiến chứ không có đường lùi. Gã ngồi vê vê mấy cọng râu lún phún nhìn ra ban công, trong đầu lại toan tính một vài âm mưu xa và mỉm cười tự đắc.
Liễu biết mình là phận gái quê, nhà lại nghèo nên khó “trèo cao”. Nhưng như vậy không có nghĩa là cô phải chấp nhận cuộc sống bần hàn, khốn khổ này mãi.