Xin chị đừng chen ngang vào gia đình tôi!

Tuệ Anh,
Chia sẻ

Tôi và chị, người đến trước và đến sau trong cuộc đời anh ấy, chẳng ai là bề trên của ai. Tôi không muốn giữa tôi và chị xảy ra chiến tranh...

Vì thương anh ấy cảnh gà trống nuôi con, hay phải dẫn con đi ăn hàng mà tôi đã thành mẹ của con chị. Nhưng khi chúng tôi thành vợ chồng chị lại bỗng dưng rất hay xuất hiện và trở thành một người thứ ba vô duyên hay nhảy vào chuyện của vợ chồng tôi.

Lấy cớ là về thăm con nhưng chị không hề tận dụng không gian riêng của hai mẹ con mà thường cố tình muốn nói chuyện với chồng tôi và viếng thăm bố mẹ chồng tôi. Câu chuyện của chị không gì khác ngoài những câu: “Tôi là mẹ nó mà không thường xuyên đến thăm thì không phải chút nào”, “Tôi là mẹ nó mà không chăm được con phải nhờ đến cô thật áy náy quá…”. Lúc nào chị cũng nhấn mạnh cụm từ: “Tôi là mẹ nó” như thế sợ ai lấy mất cái thiên chức làm mẹ của chị. Đúng chị là mẹ nó nên đương nhiên chẳng ai nỡ hạn chế cái quyền được về thăm con của chị. Nhưng chị có biết mỗi lần chị về thăm con là mỗi lần chị làm xáo trộn cuộc sống vốn rất đỗi bình yên của gia đình tôi.
 
 
Mỗi lần chị về thăm, chị dành thời gian chơi với con thì ít, mà dành thời gian sang thăm và nói chuyện với bố mẹ chồng thì nhiều. Chị thường xuyên mua những món quà sang trọng, đắt tiền tặng ông bà – những thứ mà trong khả năng kinh tế của tôi không thể làm được. Bố mẹ chồng tôi thường xuyên khoe những món đồ này đồ kia chị tặng. Chị cũng thường xuyên mua cho con những món đồ đắt tiền. Mỗi lần như vậy chị đều nói với con rằng: “Con của mẹ phải mặc những đồ sịn thế này. Mẹ phải gửi người mua hàng xách tay cho con đấy”. Chị có biết chị làm thế sẽ khiến cháu có những suy nghĩ lệch lạc, suy bì không tốt?! Chúng tôi không được dư dả như chị, nhưng tôi luôn đối xử công bằng giữa con gái chị và con trai của chúng tôi. Nhưng không ít lần chị về nhà thăm cháu và phát ngôn ra những câu nghe thật xót xa: “Ui chao sao dạo này con mẹ gầy thế này. Con học hành vất vả hay ăn uống không được đến đầu đến đũa. Khổ thân con tôi, mẹ không chăm được con chu đáo, mẹ thật là có lỗi…”. Chị cũng thường xuyên lên giọng với tôi: “Nếu có bất cứ chuyện gì với nó, chị phải thông báo cho tôi biết. Tôi là mẹ nó, tôi sẽ lo”.
 

Chị cũng thường xuyên nhắn tin cho chồng tôi nói là bàn chuyện của con rồi kéo anh ra quán cà phê, có khi còn lấy cớ là mừng ngày sinh nhật con, hay mừng ngày Tết Trung Thu, ngày 1/6 để kéo gia đình cũ ba người nhà chị trước đây đi ăn hàng. Tôi hiểu chồng tôi vì không muốn con buồn nên phải miễn cưỡng theo lời đề nghị của chị. Nếu đã là bàn chuyện của con thì có cớ gì lại phải gạt tôi ra khỏi câu chuyện đó. Nhớ có lần chị nói với chồng và bố mẹ chồng tôi rằng, chị không muốn cho con gái học bán trú nữa vì ăn uống không đảm bảo. Chị sẵn sàng bỏ tiền ra để thuê osin nấu cho nó ngày ba bữa… Chị ơi chị có biết rằng làm như vậy chị đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống của gia đình tôi không?

Tôi và chị, người đến trước và đến sau trong cuộc đời anh ấy, chẳng ai là bề trên, bề dưới của ai. Mỗi người cũng có cuộc sống riêng, những mối quan hệ riêng. Tôi không muốn giữa tôi và chị xảy ra chiến tranh, bởi nếu có chiến tranh xảy ra chỉ có con gái là người chịu thiệt thòi. Nó là người vô tội chị ạ. Dù lòng kiêu hãnh của tôi không muốn thừa nhận quá khứ của chồng mình và người đàn bà khác, nhưng tôi vẫn rất yêu nó. Nó hoàn toàn không có lỗi. Tôi mong chị hiểu và xin chị đừng là người thứ ba trong gia đình tôi nữa.

Gửi tới chị lời chào.

Chia sẻ