Bộ mặt thật!
Tuấn về sớm hơn so với dự định để dành tặng cho người vợ tuyệt vời của mình sự bất ngờ. Nhưng cuối cùng người nhận được sự bất ngờ đến choáng váng lại chính là Tuấn.
Tuấn đã có một đời vợ và đứa con gái 4 tuổi. Vợ cũ của Tuấn đã bỏ anh để đi theo một gã đàn ông giàu có khác khi mà đứa con gái vừa chập chững lên 3. Hơn một năm sau ngày đơn phương ly hôn, Tuấn gặp và yêu Ánh. Không giống như những cô gái trẻ e sợ người đàn ông đã từng có một đời vợ lại có cả con riêng, Ánh tỏ ra là người phụ nữ bao dung và thánh thiện đến không ngờ. Chính cô là người chủ động đề nghị kết hôn. Trong những ngày tìm hiểu nhau, cô chăm lo cho bé Nguyệt còn hơn chính bản thân mình.
Dọn về sống dưới cùng một mái nhà, Ánh đảm đang làm hết mọi việc mà việc gì cũng chu toàn. Ánh bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống lộn xộn của hai bố con. Ban đầu, Ánh yêu cầu Tuấn cho bé Nguyệt ra ngủ riêng thay vì nằm chung giường với hai vợ chồng. Lí do mà Ánh đưa ra là để bé sớm biết cách tự lập. Thấy vợ nói có lí, Tuấn dọn căn phòng kế bên làm phòng riêng cho Nguyệt. Tuấn chẳng biết được rằng, đêm nào con bé cũng khóc vì sợ hãi. Nó còn quá nhỏ để ở một mình trong căn phòng rộng thênh thang và tối đen như mực. Nó không dám khóc thành tiếng, vì nó còn sợ một người...
Tuấn thấy bé Nguyệt dường như ngoan ngoãn và không hay mè nheo như trước nữa. Theo một hướng nào đó anh thấy điều đó là tốt và cho rằng công lao lớn là ở Ánh. Trong bữa cơm, bé Nguyệt không còn đòi ăn món nó thích mà thay vào đó là đợi mẹ Ánh gắp cho gì thì ăn đấy. Nhiều hôm no rồi cũng không dám bỏ dở mà cố gắng ăn hết bát mới thôi.
Thấy vợ nói vậy, Tuấn gọi con ra gặng hỏi. Nó chẳng nói gì, bực mình, Tuấn lấy cái roi quất vào mông con mấy phát liên tiếp. Con bé không khóc như mọi khi, mặt không chút cảm xúc. Đánh con xong Tuấn cũng thấy có lỗi với con, vì từ trước đến giờ anh chưa bao giờ làm thế cả.
Rồi Tuấn bị cuốn vào công việc bộn bề với ước muốn mang lại cho vợ con một cuộc sống sung túc hơn. Mọi việc nhà anh tin tưởng ở Ánh, nhất là việc chăm lo cho bé Nguyệt. Có một quãng thời gian dài dường như Tuấn quên mất sự tồn tại của con bé.
Ánh thông báo có thai, Tuấn mừng rơi nước mắt. Anh chăm chút vợ từng li từng tí, miễn sao cho vợ có điều kiện tốt nhất đảm bảo cho thai nhi. Tuấn còn luôn dặn dò bé Nguyệt: “Con phải tuyệt đối nghe lời mẹ Ánh, không được cãi mẹ làm mẹ buồn. Giờ mẹ đang có thai con mà làm điều gì khiến mẹ không vui thì con sẽ bị phạt đòn đấy”. Bé Nguyệt không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống. Tuấn không nhận thấy rằng, bé Nguyệt đã từng lao về phòng nằm khóc khi bố xoa xoa bụng bầu của mẹ Ánh mà nói: “Ôi, con trai của bố, bố yêu con nhất đấy, phải mạnh khỏe con nhé”.
Công việc được thu xếp xong sớm hơn dự định. Tuấn về sớm với lỉnh kỉnh bao nhiêu là quà cho vợ. Vừa bước vào nhà, Tuấn thấy cánh cửa phòng của bé Nguyệt mở toang. Con bé cúi gằm xuống đất. Ngay cửa phòng con bé là tấm ảnh Tuấn cùng người vợ cũ ôm bé Nguyệt bị xé làm đôi, khung ảnh vỡ tan. Tiếng Ánh sa sả: “Con mất dạy, tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi, đừng có làm tao điên lên. Từ khi về nhà này, tao đã bảo mày khôn hồn thì nghe lời tao thì tao để cho mà sống yên ổn, bằng không mày sẽ bị cho ra rìa. Cũng đừng hi vọng bố mày bênh mày, bố mày sẽ không tin một con nhãi ranh như mày đâu. Hãy biết nghe lời tao. Mẹ mày là đồ đĩ thõa, khốn nạn, tao hi vọng sau này lớn lên mày sẽ không như mẹ mày, làm nhơ bẩn cái gia đình này”...
Tuấn rùng mình trước những lời nói cay độc phát ra từ miệng Ánh – người vợ mà anh luôn tin rằng chan chứa tình yêu thương. Ánh giơ tay tát bé Nguyệt, năm ngón tay in hằn lên má con bé. Cái tát đó không chỉ đánh vào con anh mà còn đánh vào trái tim và lòng tin của Tuấn dành cho Ánh. Tuấn lao vào ôm lấy con: “Thì ra đây mới thực sự là con người cô, cô quá đáng sợ!”...