Vì tôi, bạn gái cũ đã bị vô sinh
Tôi đã rơi nước mắt khi nghe hết sự thật em đã bị vô sinh, khi biết những đau khổ em đã cố chịu đựng suốt 10 năm qua, mà tất cả đều do tôi gây ra.
Đọc những dòng tâm trạng đầy đau đớn của bạn Tùng Anh trong "Sự thật lạnh người trong cái chết ngang trái của bạn gái tôi" mà tôi thấy như có bản thân tôi trong câu chuyện. Đàn ông chúng ta đúng là chỉ đem lại đau khổ, bất hạnh cho những người con gái chúng ta từng yêu sống yêu chết. Để rồi, chúng ta lại hối hận, lại tự mình dằn vặt mình. Như tôi đây, tôi cũng đang tự trách mình rất nhiều. Tôi không chỉ khiến một người mà tận hai người phụ nữ tôi yêu phải đau khổ.
Tôi năm nay 36 tuổi, cái tuổi rất chín chắn và cũng đã có công việc ổn định với mức lương cao và một mái ấm hạnh phúc bên cạnh vợ cùng 2 đứa con. Có lẽ, cuộc sống của tôi sẽ mãi hạnh phúc như vậy nếu không có một buổi chiều mưa, tôi vô tình gặp lại người yêu cũ trong quán cà phê nhỏ ven đường.
Trước khi lấy vợ, tôi đã từng yêu một cô gái đến si mê. Tôi có thể làm bất cứ việc gì vì cô ấy. Chúng tôi là tình đầu của nhau, tình yêu đó đẹp đến nỗi cả đời này tôi cũng không thể quên được. Chúng tôi ở cạnh nhau, chăm sóc nhau và cùng nhau cố gắng học tập thật tốt để ra trường nhanh xin được việc làm rồi tổ chức hôn lễ.
Có thể nói, mọi cố gắng của chúng tôi đều với mục đích là được chính thức trở thành vợ chồng với nhau. Ra trường, tôi dẫn em về ra mắt ba mẹ ở quê thì mọi chuyện tồi tệ đi. Cũng như bạn Tùng Anh, ba mẹ tôi không thích em vì gia đình em.
Em lại quá thật thà, khi thấy mẹ tôi ân cần hỏi thăm liền kể hết mọi chuyện mà không biết bà là người rất kỹ tính, sẽ không cho tôi làm rể một gia đình như thế. Bố mẹ em sống với nhau không hạnh phúc. Bố em còn là một con bạc, nghiện rượu khét tiếng. Em còn khóc kể với em tôi về những ngày Tết đầy nước mắt khi bố em lấy hết tiền đi đánh bạc, rồi nhậu nhẹt say xỉn còn chửi bới, đuổi mấy mẹ con em. Có lần, ông còn đánh mẹ em đến mức nhập viện điều trị dài ngày…
Mẹ tôi càng nghe lại càng cau mày, nhăn mặt nhưng vẫn cố cười để nói chuyện với em. Khi dẫn em về, tôi trách em đã quá thật thà khi nói hết với em tôi những chuyện đó. Tôi bảo, lẽ ra em nên giấu đi. Em chỉ nói nếu mẹ tôi không chấp nhận được gia cảnh em như vậy thì 2 đứa chia tay, còn hơn giấu rồi sau này cưới về, em lại mang tiếng là kẻ dối trá. Em bảo lúc ấy e rằng càng khó sống với mẹ tôi hơn. Tôi nghe em nói mà càng thấy thương em nhiều hơn.
Đúng như tôi dự đoán, mẹ tôi sau khi nghe chuyện ra sức ngăn cản chúng tôi đến với nhau. Bà còn nói rằng cha nào con đấy, chắc gì em là kẻ không đam mê bài bạc, cưới về hối hận không kịp. Mặc tôi thanh minh, mặc tôi khẳng định con người em tốt thế nào, bà vẫn không chấp nhận.
Nhưng vì quá yêu nhau nên chúng tôi vẫn lén lút qua lại với nhau. Khi biết được, mẹ tôi đã rất tức giận. Bà gọi điện cho em bảo em chấm dứt với tôi ngay. Em kể tôi nghe về cuộc điện thoại đó trong nước mắt và nói lời chia tay. Tôi tức điên người, lồng lộn lên trong đau khổ.
Đêm đó, tôi và mẹ đã có một cuộc tranh cãi nảy lửa. Và trong lúc tức giận không kiềm chế được, tôi buộc miệng bảo tôi và em đã từng chung sống như vợ chồng. Em vì tôi cũng đã phá thai tới 4 lần, tôi không thể bỏ em được.
Bà nghe xong càng nổi giận hơn và tuyên bố không thể có một đứa con dâu mất nết, ăn ở với đàn ông, lại thất đức đi phá thai như em. Biết không thể thay đổi được tư tưởng của mẹ, tôi đã dọn quần áo đi lên thành phố ngay trong đêm hôm đó.
Tôi gọi điện cho em, bảo em đón tôi nhưng điện thoại không liên lạc được. Tìm đến tận nhà trọ thì em đã không còn ở đó nữa. Chủ nhà trọ nói em đã chuyển đi ngay khi tôi ra về. Tôi đau đớn gọi điện cho tất cả mọi người quen biết để hỏi thăm về em, nhưng ngay cả ba mẹ em cũng chẳng biết em đi đâu.
Lùng sục em trong vô vọng hơn 4 tháng sau thì tôi bất ngờ nhận được điện thoại của em. Chưa kịp mừng thì em đã thông báo sẽ cưới chồng vào cuối tháng và mời tôi đến dự. Tôi choáng vàng, đau đớn như bị em đâm thấu tim. Ngày cưới em, tôi chìm trong men rượu suốt một ngày dài. Phải mất 3 năm tôi mới quên được em, mới mở lòng với một cô gái khác. Đó chính là vợ tôi bây giờ.
Chúng tôi đã có cuộc sống vô cùng viên mãn vì vợ tôi có thể nói là người phụ nữ tuyệt vời, hết lòng yêu thương chồng con. Cô ấy cũng tin tưởng tôi tuyệt đối nên giữa chúng tôi chưa từng xảy ra bất cứ cuộc cãi vã nào. Đối với người cũ, thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ đến nhưng tình cảm thì chẳng còn nữa.
Cho đến một buổi chiều mưa, tôi tấp vào một quán cà phê nhỏ ven đường - quán mà tôi chưa bao giờ ghé vào để tránh mưa thì vô tình gặp lại người yêu cũ sau 10 năm. Nhìn em ngồi lặng lẽ một mình, vẻ mặt buồn bã, dáng vẻ khắc khổ, tôi bất ngờ đến độ không thể tin nổi vào mắt mình.
Lấy hết can đảm, tôi tiến tới hỏi thăm thì em cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc không kém. Chúng tôi đã ngồi lại, nói chuyện với nhau cả chiều ấy. Em kể về chuyện ngày xưa, khi mẹ tôi gọi điện sỉ nhục em, em đã đau khổ thế nào. Rồi em quyết định lấy chồng để có thể rời xa tôi mãi mãi.
Nhưng cuộc sống vợ chồng em cũng nhanh chóng sụp đổ, em còn bị chồng và nhà chồng mắng mỏ đuổi đi vì em không thể mang thai. Em khóc nấc nói về những lần phá thai đã khiến em vô sinh mãi mãi. Bây giờ, em chỉ sống một mình, chẳng dám yêu ai nữa vì sợ đau. Tôi đã rơi nước mắt khi nghe hết sự thật, khi biết những đau khổ em đã cố chịu đựng suốt 10 năm qua, mà tất cả đều do tôi gây ra.
Sau buổi nói chuyện hôm đó, tôi như người mất hồn (Ảnh minh họa)
Sau buổi nói chuyện hôm đó, tôi như người mất hồn. Tôi luôn nghĩ về việc em bị vô sinh, tôi muốn bù đắp cho những thiệt thòi mà em đã phải chịu đựng. Nhưng tôi phải làm sao để bù đắp được khi tôi cũng đã có gia đình. Mặt khác, tôi vẫn rất yêu vợ, tôi sợ cô ấy biết được. Với tính cách cứng cỏi, cô ấy nhất định sẽ dắt 2 con mà rời xa tôi.
Tôi sợ đánh mất hạnh phúc mà ai cũng ao ước. Dạo gần đây, thấy tôi hay ngồi thừ ra suy nghĩ, rồi giấu điện thoại (vì tôi hay liên lạc với người cũ nên không dám đụng đâu để đó như trước nữa), cô ấy cũng đã bóng gió đôi điều. Giữa vợ chồng chúng tôi bắt đầu có khoảng nứt nho nhỏ.
Giờ tôi đang rối như tơ vò vì chẳng biết phải làm sao cho lòng mình thanh thản hơn. Tôi phải làm sao đây mọi người?