Tuyệt vọng vì "món quà to bự” của chồng trước ngày lễ Tình nhân
Lễ Tình nhân năm nay, chồng tôi lại tặng tôi một "món quà to bự", nặng đến 10 kí và biết cử động, biết đùa nghịch.
Mẹ tôi mất sớm. Năm tôi học lớp 6 thì bố có vợ mới. Dì rất thương tôi và tìm mọi cách bù đắp cho những thiệt thòi tôi phải chịu. Với bản tính bướng bỉnh, tôi nhiều lần làm dì buồn. Cho đến khi dì nói một câu khiến tôi nhớ mãi: "Sinh ra là phụ nữ đã khổ lắm rồi. Sao con lại cố làm dì khổ hơn".
Tôi mở rộng lòng hơn và dì trở thành người bạn đồng hành với sự trưởng thành của tôi. Ngày tôi lấy chồng, dì ôm tôi khóc. Dì nói sau này có khổ thì quay về sống với dì, dì sẽ bảo vệ tôi. Tuy nhiên, tôi chưa từng nghĩ đến lời nói ấy cho đến tận hôm nay.
Chồng tôi rất tốt. Anh không phải kiểu soái ca trong truyện ngôn tình nhưng đủ để trở thành kiểu mẫu lý tưởng của các cô gái. Ga lăng, lịch sự, chiều vợ, thương con, trách nhiệm và nhẹ nhàng.
Sống với nhau đã hơn 6 năm nhưng tôi chưa một lần rơi nước mắt vì anh. Cũng chưa một lần anh to tiếng quát nạt tôi. Nếu tôi sai, anh bực tức thì bỏ đi, sau đó vợ chồng vui vẻ mới khuyên tôi. Ngày tôi sinh con, một mình anh chăm sóc tôi suốt mấy tháng ở cữ. Thằng bé khó chịu, đau bệnh cũng anh chăm sóc nhiều hơn.
"Món quà" của chồng lại đang khiến tôi hoang mang, tuyệt vọng vô cùng. (Ảnh minh họa)
Ngày lễ, anh luôn mua quà, tạo bất ngờ để hâm nóng tình cảm vợ chồng. Tôi vẫn nhớ như in ngày lễ Tình nhân năm đầu tiên chúng tôi về chung một nhà. Anh đã dẫn tôi ra bờ biển và không ngần ngại hét to: "Anh yêu em" giữa đông người. Sau đó anh còn đưa tôi đi ăn, đi chơi, đi mua sắm thoải mái. Những ngày lễ sau đó cũng vậy, chưa một lần nào anh quên tặng quà cho tôi. Không biết bao nhiêu lần tôi cảm ơn ông trời vì đã ban tặng cho tôi một người đàn ông tuyệt vời như thế.
Thế nhưng, lễ Tình nhân năm nay, chồng tôi lại tặng tôi một "món quà to bự", nặng đến 10 kí và biết cử động, biết đùa nghịch. Nhưng "món quà" ấy lại đang khiến tôi hoang mang, tuyệt vọng vô cùng.
Hai tuần trước tôi đã nhận ra chồng mình rất khác lạ. Anh hay đi về trễ hơn, thỉnh thoảng lại ngồi thần ra như suy nghĩ chuyện quan trọng lắm. Đặc biệt, anh bắt đầu hút thuốc ngay trong nhà, điều mà anh chưa từng làm trước đây. Tôi càng hỏi, anh càng chống chế cho qua chuyện bằng những câu trả lời không đầu không đuôi.
Đến chiều hôm qua, anh mới làm tôi sửng sốt. Khi đó, tôi đang nấu ăn thì anh về. Nhưng anh không đi một mình mà đi kèm với một đứa bé gái nữa. Con bé chỉ tầm hơn 1 tuổi và đang bi bô tập nói. Nhìn con bé, tôi đã suýt đánh rơi cả chảo cá trên tay vì nó quá giống chồng mình.
Anh lặng lẽ bảo con trai đưa con bé lên lầu chơi đồ chơi. Sau đó, anh ôm lấy tôi. Chính tôi cũng không biết nên diễn tả trạng thái bản thân mình lúc đó như thế nào chỉ có thể nói đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, cả thể xác như đông cứng lại.
Lúc đó tâm trí tôi bảo tôi hãy khóc đi nhưng nước mắt thì không sao rơi được. (Ảnh minh họa)
"Anh xin lỗi. Anh chỉ phản bội em đúng một lần khi anh say rượu. Một lần duy nhất nhưng không ngờ cô ấy lại mang thai. Giờ mẹ nó sắp xuất khẩu lao động nên anh không thể bỏ con bé được. Anh đã rất hối hận và suy nghĩ rất nhiều. Anh không muốn mất em và con. Cầu xin em, hãy tha thứ cho anh và chấp nhận con anh".
Lúc đó tâm trí tôi bảo tôi hãy khóc đi nhưng nước mắt thì không sao rơi được. Tôi cứ như người mất hồn. Chồng tôi thì ôm đầu ngồi gục ở ghế salon. Một lát sau, tôi lên lầu và nhìn con bé ngủ ngon lành bên cạnh con trai mình. Nhìn hai đứa giống như đến lạ lùng. Lúc này tôi mới khóc được.
Câu nói của dì lại văng vẳng bên tai: "Là con gái đã khổ, sao lại hành hạ nhau khổ thêm". Tôi không thể khiến đứa bé khổ sở hơn. Hơn ai hết tôi hiểu cảm giác của một đứa bé mất mẹ. Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật là mình bị chồng phản bội. Tôi phải làm gì để vượt qua khó khăn này đây?