Trước khi trút hơi thở cuối cùng, chị tôi gọi từng người vào trăng trối, đến lượt anh rể thì anh đi ra với bộ mặt tức giận, vợ mất cũng không để tang
Lúc vào phòng, anh ấy vẫn còn rất thương vợ. Vậy mà chỉ vài phút, anh ấy bực tức đi ra rồi trả con về bên ngoại.
Tôi thương chị gái quá mọi người ạ. Cả đời chị ấy vì chồng vì con, sống chẳng bao giờ vụ lợi cho mình. Vậy mà đến lúc nhắm mắt xuôi tay, chị ấy lại phải lựa chọn một quyết định không hề mong muốn.
Anh rể của tôi là người khó tính, lại rất gia trưởng. Tôi không biết hơn một năm sống cùng nhau, anh ấy có đánh vợ hay không. Chỉ biết lần nào tôi sang chơi cũng thấy anh ấy dằn hắt vợ. Khi thì nói chị tôi không kiếm ra tiền, lúc lại chê trách tác phong làm việc. Thấy chị như vậy, chẳng cần hỏi tôi cũng biết cuộc sống hôn nhân ấy không vui vẻ gì.
Lúc này khi kể về chị, tôi đau thắt lòng. Sinh con được 10 ngày thì chị phải dậy nấu cơm và dọn dẹp. Hôm nào tôi về sớm, sang nhà chị tranh thủ làm giúp, chị mới được nằm ngả lưng một chút. Còn anh rể của tôi chẳng phụ vợ chăm con. Mỗi lần con khóc, anh ấy còn cáu gắt và đổ hết trách nhiệm lên đầu vợ, cho rằng vợ ở nhà cũng không dỗ được con.
Chị tôi sinh con được 6 tháng thì phát hiện mình bị ung thư. Khi ấy chị suy sụp lắm, cả nhà tôi phải ở bên động viên, hứa sẽ đi cùng chị trên con đường trị bệnh. Vậy mà nhà chồng chị lại nghĩ khác. Họ khuyên chị tôi từ chối điều trị vì chi phí đắt đỏ. Không những vậy, anh rể còn bảo chị tôi về nhà ngoại ở để được chăm sóc chu đáo. Đáng lẽ ra lúc ốm đau cần có chồng con bên cạnh. Đằng này những ngày khó khăn yếu đuối, chị tôi chỉ được bố mẹ và em gái ở bên.
Những ngày cuối đời, chị tôi rất lo lắng cho con trai. Đàn ông góa vợ nhất định sẽ có ngày tái hôn. Anh rể của tôi vốn không phải người gần gũi con. Vì thế, nỗi lo của chị tôi ngày càng nhiều hơn.
Hôm ấy, biết mình khó qua khỏi, chị tôi gọi mọi người vào dặn dò. Đến lượt anh rể, anh ấy trở ra với bộ mặt bực tức. Còn lớn tiếng nói sẽ không bao giờ đặt chân đến nhà tôi. Một lát sau, anh ấy nhờ người chở con và mang hết đồ của cháu tôi về nhà.
Tôi thấy lạ liền vào hỏi chị gái. Chị mới rơi nước mắt nói mình vừa dối lòng. Sợ con trai sống với bố sẽ có tuổi thơ sóng gió, chị liền nói đó không phải là con của anh rể. Chị muốn tôi và bố mẹ nuôi cháu, nếu không làm vậy nhất định nhà chồng sẽ giữ cháu ở lại. Vốn là người nóng nảy, lại tin người sắp mất không nói dối, anh rể tôi tin lời và thoái thác trách nhiệm nuôi con cho gia đình nhà vợ.
Ngày chị tôi mất, anh ấy và bố mẹ không qua thắp một nén hương. Người đến viếng cũng lời ra tiếng vào bàn tán. Tôi nghĩ mà thương chị quá, tự nhiên lại mang tiếng oan để đời. Tôi nên sang nhà anh rể nói rõ sự thật rồi đòi quyền nuôi cháu hay cứ im lặng để làm theo di nguyện của chị gái đây?
(thuy_tinhgiay7...@gmail.com)