Chị gái bỗng đòi ly hôn với chồng đại gia, mẹ tôi tát cháy mặt nhưng rồi bật khóc nức nở khi đọc tờ giấy nhàu nhĩ chị đưa
Buổi tối hôm ấy, cả gia đình đang ngồi ăn và xem TV thì thấy chị gái trở về. Mẹ tôi hồ hởi ngó ra hỏi: "Ơ, con về đấy à? Sao không nói sớm mẹ làm cơm này? Con rể đâu, nó có đưa con về không?"
Mẹ tôi sinh được 3 người con, nhưng tôi thì bình thường, không giỏi, không dốt, còn thằng út thì nghịch như quỷ, chẳng được tích sự gì. Duy chỉ có chị gái tôi dường như chiếm hết những ưu tú, đã xinh xắn lại còn giỏi giang. Đương nhiên, chị cũng là niềm tự hào của bố mẹ.
Và khi chị vừa ra trường được ít lâu, đưa anh người yêu đại gia về thì bố mẹ càng mừng hơn nữa. Cả khu phố xôn xao chạy ra ngó siêu xe của anh rể tương lai, rồi bảo chị tốt số. Mẹ tôi thì vênh mặt lên, bảo: "Tốt số cái gì, các chị không thấy cái Duyên nhà tôi cũng rất tốt à? Tóm lại là trai tài thì lấy gái sắc, nồi nào vung nấy thôi!"
Dưới sự tác động của mẹ, cuối năm ấy chị tôi kết hôn thật. Thời gian đầu, anh rể rất hay tới nhà vợ chơi, biếu xén không biết bao nhiêu là đồ đắt đỏ, quý giá. Đã thế, anh cũng biếu bố mẹ tôi tiền hàng tháng để tiêu vặt. Đúng là kiểu nhà giàu, tiền tiêu vặt thôi mà còn hơn cả lương của cả bố mẹ tôi gộp lại. Nhà tôi thời gian đó sống thật sự an nhàn, vui vẻ.
Thi thoảng thấy chị Duyên có gọi về, giọng nghe hơi nghèn nghẹn. Tôi đoán chị khóc. Chắc do cãi nhau với anh rể. Mẹ tôi đã bảo luôn: "Làm sao? Sao mà cái giọng chán đời thế? Mẹ nói mà nghe này, con lấy được thằng chồng yêu chiều và biết điều như thế liệu mà đối xử. Đừng có được voi đòi tiên, trèo lên đầu lên cổ nó".
Nhắc nhở chị cả xong, mẹ tôi bắt đầu hỏi một tràng về con rể đâu, dạo này làm ăn thế nào, rồi tỉ tê mẹ muốn mua abc, xyz…
Thi thoảng tôi cũng cảm giác gia đình tôi hơi… đào mỏ anh rể vậy. Không biết bố mẹ tôi cứ như thế có khiến chị Duyên bị khó xử ở nhà chồng không. Mà nói vậy tôi mới nhớ, chị chẳng bao giờ chia sẻ gì nhiều về cuộc sống làm dâu hết. Mỗi lần về chỉ được chốc lát rồi lại đi. Thi thoảng tôi mới nhắn tin nhưng chị cũng không có nhiều thời gian trả lời…
Mọi chuyện vẫn cứ thế tiếp diễn cho tới một lần nọ. Buổi tối hôm ấy, cả gia đình đang ngồi ăn và xem TV thì thấy chị Duyên trở về. Mẹ tôi hồ hởi ngó ra hỏi: "Ơ, con về đấy à? Sao không nói sớm mẹ làm cơm này? Con rể đâu, nó có đưa con về không?"
Mẹ tôi ngó ra phía ngoài mà không để ý chị cả mắt đang ngân ngấn nước. Rồi chị bất ngờ nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Mẹ đừng hỏi nữa, con muốn ly hôn. Con viết rồi, anh ấy cũng kí rồi…"
Mẹ tôi nghe tới đó không buồn hỏi lý do, lập tức tát chị 1 cái cháy mặt: "Nói vớ vẩn. Hành động bồng bột. Con bao nhiêu tuổi rồi mà quyết định vội vàng thế? Con lại làm gì có lỗi với nó?..."
Mẹ tôi tuôn 1 tràng, bà đổ mọi tội lỗi lên đầu chị cả mà chẳng buồn hỏi lý do. Sau một hồi, nhờ bố và tôi khuyên can, bà mới dừng lại. Lúc này, chị Duyên đưa cho mẹ một tờ giấy nhàu nhĩ, nét chữ cũng đã nhòe đi, có vẻ là do nước mắt?
Mẹ tôi mở ra, sửng sốt thấy đó là một tờ giấy khám thai, 8 tuần nhưng tên không phải của chị Duyên. Chị ngồi bệt xuống sàn nhà, khóc nức nở: "Gần 2 năm qua, mẹ lúc nào cũng con rể, con rể mà không hỏi con gái lấy 1 lần. Mẹ có biết con sống ở đó không chút thoải mái không? Nhưng vì nghĩ tới mọi người hạnh phúc khi được nhận quà từ anh ấy, con lại cố nhẫn nhịn. Mẹ nhìn đi, anh ta ra ngoài cặp bồ còn có con riêng. Mẹ nói con nhẫn nhịn được tiếp không? Con không thể, hãy để con ly hôn đi. Con đường đường cũng có công ăn việc làm tử tế, thế mà về đó làm dâu con như đứa ăn nhờ ở đậu…"
Nghe những lời chị nói, mẹ tôi cũng bật khóc. Có lẽ, tới giờ phút này bà mới nhận ra thời gian qua mình vô tâm với con gái như thế nào. Tôi thì ủng hộ chị gái hoàn toàn, chị không cần phải tìm một người chồng thật giàu, chỉ mong chị sẽ hạnh phúc.