Tôi muốn ôm con đi xa khỏi chồng và nhà chồng
Nhiều lúc tôi có cảm giác con tôi như con riêng chứ không phải con của chồng, cháu của ông bà nữa. Có khi ức chế quá tôi la mắng con thì nhà chồng lại nói mát mẻ, tôi là đứa ghê gớm khó chịu
Tôi viết những dòng này trong sự hối tiếc, hối tiếc đến tột cùng khi đã lỡ gật đầu cưới anh mà trong lòng không hề biết rằng cuộc đời tôi đã bắt đầu sóng gió khi có chồng và nhà chồng như thế.
Tôi và anh cưới nhau khi tôi 28 tuổi còn chồng tôi 26. Chúng tôi hầu như không có tình yêu bởi tôi và anh chơi với nhau từ nhỏ. Sau này gia đình anh chuyển sang vùng kinh tế khác sinh sống, nhưng bố mẹ tôi và bố mẹ anh vẫn liên lạc với nhau. Khi cả hai đã ra trường và có công việc thì bố mẹ anh đến nhà đặt vấn đề cưới xin. Tôi lấy anh một phần vì lúc đó chưa biết cách từ chối như thế nào. Phần nữa là vì bố mẹ tôi bắt ép do hai bên đã để ý nhau từ lâu.
Chồng tôi làm IT, công việc đòi hỏi anh suốt ngày ngồi lì ở văn phòng. Nhưng anh lại vốn là người ham chơi do tuổi còn trẻ nên dù có vợ, anh cũng ít khi ăn uống ở nhà mà hay tụ tập tới khuya, có hôm đến 2h sáng mới về nhà. Bố mẹ chồng tôi cũng có cằn nhằn nhưng vẫn bảo: “Thôi con ạ, nó còn trẻ, vài năm nữa là chán bay nhảy ngay. Đàn ông ai chả vậy, cứ khéo léo rồi mềm mại nhẹ nhàng với nó thế nào nó chả muốn về”.
Nhưng nói thật, tôi không thể nào cũng mềm mỏng hay mỉm cười khi hoặc là tôi phải nhịn đói đợi chồng về ăn hoặc là đang ngủ cũng phải choàng dậy mở cửa cho anh với mùi rượu nồng nặc và có hôm lên giường ngủ khi chưa kịp tắm. Tôi bắt đầu hết kiên nhẫn và thường xuyên giận chồng. Nhưng giận là giận mình tôi vậy thôi, chứ tôi biết chồng tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Khi nào tôi chán chẳng giận nữa thì hai vợ chồng lại bình thường.
Bố mẹ chồng tôi thì lại quá nuông chiều anh. Từ bé đến lớn anh chỉ biết đi học, chẳng bao giờ giúp đỡ bố mẹ được việc gì. Chuyện cơm nước thì đã đành nhưng kể cả cái bóng điện hỏng hay đường nước bị tắc anh cũng chịu chết. Chỉ có bố chồng tôi xắn tay vào làm. Tôi góp ý thì mẹ chồng gạt đi bảo: “Từ trước đến giờ nó vẫn thế, nó bận công việc riêng của nó, bố mẹ làm được. Toàn việc cỏn con mà bắt nó làm, khổ thân nó”.
Cứ thế, anh đi làm về rồi nằm xem ti vi hoặc chơi game mặc cho tôi và mẹ anh loay hoay trong bếp, hoặc bố chồng hì hụi sửa xe anh cũng mặc kệ. Có hôm anh đi uống rượu về muộn bảo tôi nấu mì, tôi tức không nói câu gì, anh liền gọi mẹ dậy lúc 12h đêm. Hôm đó bà đang bị ốm và sốt, vậy mà vẫn cố dậy nấu mì cho con trai. Tôi đến thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của mẹ chồng tôi ra sao.
Còn nữa, vì được bố mẹ cưng chiều nên chẳng cái gì trong nhà là anh quyết định được. Hỏi cái gì anh cũng bảo: “Em đi mà hỏi mẹ, anh làm sao biết được”. Thậm chí không biết mọi người có tin nổi không, nhưng đến việc tôi đề nghị với anh muốn hai vợ chồng đi nghỉ mát một chuyến riêng mà anh cũng bảo: “Em đi bảo mẹ ấy, mẹ đồng ý đi thì đi, mẹ không cho đi thì ở nhà”.
Lấy nhau đến 4 năm mà anh vẫn chẳng có thêm tí trách nhiệm nào trong gia đình, vẫn như khách trọ. Nhiều lúc tôi mệt mỏi muốn chuyển ra ngoài ở riêng để dễ bề nói chuyện với chồng, nhưng bố mẹ chồng tôi cứ giữ anh khư khư. Họ sợ ra ngoài anh ốm, anh ăn uống không đầy đủ. Và trên hết tôi nghĩ, có lẽ, họ sợ tôi sẽ bỏ mặc không chăm sóc anh như họ.
Tôi nhớ mãi lần tôi sinh con đầu lòng. Tôi đã dặn anh là thời gian tôi gần sinh thì anh ở nhà có gì còn dễ bề đưa đến bệnh viện. Vậy mà chỉ mắt trước mắt sau là anh lén đi luôn. Đêm đó tôi chuyển dạ nên đau bụng dữ dội, gọi điện cho chồng thì tắt máy.
Bố mẹ chồng đưa tôi vào bệnh viện và tôi đã sinh con luôn trong đêm đó. Tận 9h sáng hôm sau mới thấy chồng tôi đầu bù tóc rối vào thăm hai mẹ con. Sở dĩ tôi nói đầu bù tóc rối vì anh uống rượu với bạn cả đêm nên mới uể oải như vậy. Anh vào thăm con rồi hỏi han tôi mấy câu là đi về nhà luôn.
Bé nhà tôi mới sinh và có thể trạng hơi yếu nên bác sĩ có yêu cầu phải ở lại mấy hôm để theo dõi. Vì tôi ở bệnh viện không thể giặt đồ được nên hôm sau tôi gọi điện cho chồng bảo tối mang đồ vào cho tôi. Anh ừ à rồi đến 9h vẫn không thấy đâu.
Sáng hôm sau mẹ chồng tôi mang đồ vào. Tôi hỏi chồng tôi đâu thì bà bảo: “Nó về mệt, đêm hôm qua lại thức khuya làm gì đó nên giờ vẫn chưa tỉnh được. Thôi nó mệt cứ để nó ngủ con ạ, đừng gọi điện cằn nhằn nó nữa”. Tôi nghe xong không thể kìm được nước mắt cứ trào ra bởi tôi biết ngoài cày game ra thì anh còn làm việc gì nữa. Tôi vừa cảm thấy vừa tủi thân, vừa bức xúc vừa chán nản.
Cứ thế, một mình tôi và con vượt qua giai đoạn khó khăn này. Bố mẹ chồng ít khi hỏi han giúp đỡ, bố mẹ đẻ chỉ qua thăm chốc lát vì ở xa. Còn chồng tôi cả đêm chẳng bao giờ được một lần nào dậy cho con ăn sữa. Có hôm tôi bị sốt quá gọi anh dậy mà anh quát tôi một trận rồi lại tiếp tục đi ngủ, không thể nào lay được mặc cho con khóc khản tiếng. Thực sự những lúc như thế tôi chỉ muốn bỏ chồng, nhưng mẹ chồng tôi luôn thẽ thọt rằng cần phải khéo léo mới giữ chồng được.
Con tôi còn bé, tôi ít lo chuyện ăn uống được nên anh thường xuyên nhờ mẹ và chẳng cần quan tâm đến vợ đến con. Nhiều người sinh xong tăng cân vù vù, còn tôi vừa suy nghĩ ức chế, vừa ăn uống thất thường nên tôi còn gầy hơn cả lúc chưa mang thai. Ai ai đến cũng kêu ca lấy đâu ra sữa cho con. Thực sự những lúc như thế tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng.
Lúc con được 6 tháng thì tôi phải đi làm nên có ý định thuê giúp việc. Nhưng mẹ chồng tôi gạt đi bảo tôi cố gắng ở nhà vài tháng nữa, bỏ con ở nhà thế thì tội quá. Nghe lời bà, tôi cố gắng ở nhà đến khi con tôi được 9 tháng thì đi gửi nhà trẻ. Tôi muốn tìm người giúp việc để buổi chiều trông cháu, tôi dọn dẹp thì bà không đồng ý với lý do tôi có thể tự xoay sở được, có gì bà sẽ trông cháu giúp.
Tôi chỉ ước mình có thể ôm con đi thật xa để không nhìn thấy bất cứ ai trong gia đình chồng để tôi khỏi ức chế (Ảnh minh họa)
Nhưng thực tế, mẹ chồng tôi không bao giờ bế cháu hộ. Họ chỉ chơi khi cháu vui vẻ sạch sẽ một lúc, còn khi cháu quấy khóc và đi vệ sinh thì đưa cho tôi. Con tôi lại thuộc dạng khó tính, cháu rất hay khóc lóc mè nheo và bám mẹ nên tôi hầu như không còn thời gian để nghỉ ngơi nữa. Cứ quay cuồng với mớ công việc không tên từ lúc đi làm về cho đến tận 11h đêm như thế.
Tôi vất vả, bận rộn là vậy nhưng chồng tôi chẳng đoái hoài. Nhiều lúc tôi có cảm giác con tôi như con riêng chứ không phải con của chồng, cháu của ông bà nữa. Nhiều lúc ức chế quá tôi la mắng con thì nhà chồng lại nói mát mẻ, tôi là đứa ghê gớm khó chịu. Thật sự tôi không biết làm thế nào với gia đình chồng và chồng tôi nữa. Tôi chỉ ước mình có thể ôm con đi thật xa để không nhìn thấy bất cứ ai trong gia đình chồng để tôi khỏi ức chế. Tôi nên làm sao đây?