Tôi giả vờ ngủ để nghe lén con dâu nói chuyện điện thoại rồi bật khóc vì một câu nói duy nhất của nó
Có hôm tôi nhắc nhẹ bọn trẻ nghịch phá, nó cúi đầu im lặng rồi lẳng lặng dọn mâm cơm mà mặt lạnh tanh. Tôi buồn lắm.
Nhưng gần đây, tôi thấy con dâu ít nói hơn. Nó đi làm về là lặng lẽ lo việc nhà, chăm con, chẳng mấy khi chuyện trò với tôi. Có hôm tôi nhắc nhẹ bọn trẻ nghịch phá, nó cúi đầu im lặng rồi lẳng lặng dọn mâm cơm mà mặt lạnh tanh. Tôi buồn lắm. Thằng con trai thì vô tâm, cứ nghĩ vợ chồng nó cho tôi ở, cho tiền thuốc là đã hiếu thảo lắm rồi.
Tối đó, tôi đang nằm trên giường, giả vờ ngủ. Thằng cu con mới ngủ, con dâu nhẹ nhàng ra ngoài ban công nghe điện thoại. Tôi nghe loáng thoáng giọng nó nhỏ xíu:
"Mẹ à, con mệt lắm… Nhiều khi con cũng cáu với bà, nhưng nghĩ lại thấy thương. Có lần con lỡ to tiếng, nhìn bà cụi cụi bê nồi cháo, con xót... Mẹ biết không, con chẳng sợ khổ, chỉ sợ mình vô tâm, sau này bà mất đi lại ân hận vì đã không tử tế hơn".

Ảnh minh họa
Tôi lặng người. Không ngờ đứa con dâu tôi từng nghĩ là lạnh lùng, khó gần, lại nói ra được những lời như vậy. Tôi rơm rớm nước mắt. Thì ra nó cũng đang cố gắng, cũng giằng xé, cũng yêu thương chỉ là không nói ra.
Sáng hôm sau, nó dậy sớm hơn mọi khi, nấu cháo, luộc trứng rồi mời tôi ăn. Tôi nhìn nó thật lâu. Không còn thấy một cô con dâu xa lạ, mà là một người phụ nữ trẻ, đang học cách gánh vác gia đình, làm dâu, làm vợ, làm mẹ… như tôi từng trải qua.
Tôi bảo nó:
"Con vất vả rồi. Sau này có gì không vừa ý, nói thẳng với mẹ. Mẹ không giận đâu. Già rồi, khó tính thật, nhưng không phải không biết điều".
Nó cười nhẹ, mắt đỏ hoe.
Nhiều người hay nói con dâu - mẹ chồng như nước với lửa, nhưng tôi nghĩ chỉ cần mỗi bên bớt một chút tự ái, nói ra những điều thật lòng thì không đến mức xung đột.
Tôi không có lương hưu, không của nả, không giúp con được tiền, nhưng ít ra, tôi còn sức. Thay vì trách con dâu lạnh nhạt, tôi chọn tin rằng nó cũng có cái khó, có cái đau riêng.
Tôi học cách mở lòng, và cũng học cách để con dâu mở lời.
Bạn đã từng hiểu lầm người thân vì im lặng chưa?
Có lẽ ở tuổi này, điều tôi cần không phải là sổ tiết kiệm, mà là một mái nhà không lạnh, vài câu hỏi han thật lòng, và những đứa con thương mẹ bằng hành động chứ không phải nói vâng dạ.